Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông

Chương 552

Cố Sư Tiệp xen vào: "Chỗ đó ta biết. Đó là rau nhà Kiều Triều trồng. Trước đây, Trương Hùng đã kể với ta rằng nhà Kiều Triều trồng rất nhiều rau, chính Kiều Triều cũng từng mang một ít rau về quân doanh cho binh lính ăn."

Cố Sư Tiệp quản lý hậu cần, nên hắn ta nắm rõ mọi chuyện.

Uất Trì cười: "Thôi, ăn cơm trước đi, ta nghe mùi thơm quá."

Cố Sư Trần ngồi xuống trước, những người khác cũng nhanh chóng ngồi vào bàn. Khi Cố Sư Trần gắp đũa đầu tiên, mọi người đồng loạt cầm đũa lên, tay cầm màn thầu ăn cùng.

"Ngon quá!"

"Món thịt này hầm cái gì mà ngon vậy?"

"Đây là món màu đỏ gì thế? Ta chưa từng ăn qua."

Cố Sư Tiệp giải thích: "Đó là bí rợ, ta đã ăn vài lần trước đây, nhưng cách xào này thì mới thấy lần đầu. Ngon lắm." Hắn ta thực ra đang nói về cà chua.

"Rau xanh non thật, ngon quá. Các ngươi thử tương này đi, ăn với màn thầu và dưa muối thì tuyệt phối! Ngon đến lạ!"

"Đúng thế, ngon thật!"

"Hôm nay hảo đầu quân làm đồ ăn ngon, nên thưởng!"

Cố Sư Trần cũng cảm thấy bữa ăn hôm nay thật ngon. Về Kiều Triều, ông ta biết rõ, người này gan dạ, mưu lược, ai không biết còn tưởng xuất thân từ gia tộc lớn, nhưng thực tế chỉ là một nông phu.

Kiều Triều b.ắ.n cung rất giỏi, mũi tên không bao giờ lệch, cực kỳ lợi hại. Ông ta đem Kiều triều nhấc tới vị trí thiên phu trưởng chính là bồi dưỡng. Tuy nhiên, chủ yếu là do trước đó nhiều người đã hy sinh, bị thương, không còn ai thay thế, nên Cố Sư Trần mới đề cử Kiều Triều lên. Nếu theo đúng quy trình thông thường, chắc chắn chưa đến lượt Kiều Triều giữ chức này. Nhưng thời gian dài chiến đấu, loạn trong giặc ngoài, quân lính tử trận đếm không xuể, từ thiên phu trưởng, bách phu trưởng cho đến thập phu trưởng, c.h.ế.t nhiều đến nỗi có thể xếp thành núi nhỏ.

Dù vậy, Kiều Triều thật sự rất tài giỏi. Không nghĩ tới Kiều Triều làm một người nông phu cũng không tồi, nhà hắn trồng rau củ cũng ngon đến thế.

Cố Sư Trần hỏi thêm: "Các binh lính có đủ phần ăn không?"

Binh sĩ đáp: "Bẩm tướng quân, vì số rau mua về không nhiều nên bên bếp chỉ làm một ít canh rau để chia đều cho tất cả mọi người."

Cố Sư Trần gật đầu: "Lần sau bảo họ mua thêm chút nữa, coi như đãi binh lính."

Ông ta nói điều này với Cố Sư Tiệp.

Cố Sư Tiệp đáp: "Vâng, đại ca, ta sẽ dặn họ ngay."

Trong khi đó, Trương Hùng đang ăn dưa leo thì nghe Cố Sư Tiệp gọi: "Trương Hùng!"

"Có mặt!" Trương Hùng lập tức đứng dậy, trong tay vẫn cầm nửa quả dưa leo.

"Ăn gì đấy?"

"À, chỉ là dưa leo thôi, Cố giáo úy có muốn ăn không?" Trương Hùng nhanh chóng bẻ một miếng đưa cho Cố Sư Tiệp.

Cố Sư Tiệp ban đầu không định ăn, nhưng thấy dưa leo tươi ngon, liền nhận lấy."Ta đến đây để bảo ngươi đi mua thêm rau. Tướng quân nói rau hôm trước mua rất ngon, bảo ngươi mua thêm về cho các tướng sĩ, coi như phần thưởng."

Cố Sư Tiệp cắn một miếng dưa leo, ánh mắt sáng lên: "Dưa leo này ngon thật, tối nay xào dưa leo được đấy."

Trương Hùng đáp: "Đây là rau nhà Kiều thiên phu trưởng trồng, thuộc hạ cũng không rõ nhà họ còn nhiều không."

Cố Sư Tiệp nói: "Chắc không chỉ có nhà hắn chứ, những nhà khác đâu? Không phải có mấy thôn sao."

Trương Hùng nghĩ ngợi cũng thấy đúng: "Được, thuộc hạ sẽ hỏi Kiều thiên phu trưởng sau."

Cố Sư Tiệp đưa túi tiền cho Trương Hùng: "Cứ mua theo giá bình thường, không được ép giá thôn dân."

"Dạ, thuộc hạ đã biết."

 
Bạn cần đăng nhập để bình luận