Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông

Chương 438

Chân Nguyệt cất đồ đạc vào một chỗ, nàng cho Tiểu A Sơ uống chút nước rồi bế bé về phòng: "Ngủ trưa cùng nương một lát nhé."

Hai người nằm trên giường, Tiểu A Sơ ôm chặt Chân Nguyệt, sợ rằng nàng sẽ bỏ rơi bé. Khóc lâu khiến tiểu A Sơ mệt mỏi, chẳng bao lâu sau tiểu hài tử thiếp đi, ngủ đến đẫm mồ hôi, Chân Nguyệt lại ngồi quạt cho nhi tử.

Mấy ngày liền, Tiểu A Sơ luôn dính lấy Chân Nguyệt, chỉ cần không thấy nàng là khóc lớn đòi nương. Chân Nguyệt không có cách nào, đi đâu cũng phải mang nhi tử theo.

Trong thôn, nước sông càng ngày càng cạn, giếng nước của Kiều gia cũng ít nước. Trịnh nương tử dè dặt hỏi Kiều Trần thị có thể lấy nửa thùng nước mỗi khi về buổi tối hay không, thậm chí còn đề nghị trả ít tiền cho nàng.

Nước ở bờ sông thường bị mọi người tranh nhau lấy. Nhà nào có nam nhân thì còn đỡ, nhà không có nam nhân thì rất vất vả.

Kiều Trần Thị đã đồng ý, Chân Nguyệt cũng không có ý kiến gì. Trước đây Chân Nguyệt còn có thể tắm rửa mỗi ngày, bây giờ có thể rửa chân là tốt rồi, mỗi ngày chỉ lau người. Hơn nữa, trời nóng như vậy, không tắm rửa vài ngày đã cảm thấy người bốc mùi, nhưng không có cách nào khác.

Trời không mưa, ruộng đất chẳng có gì mọc được, bây giờ gần như không có gì để thu hoạch.

Bên ngoài mặt trời cũng rất gay gắt, đứng lâu ngoài trời một chút đã khát nước rồi, mà hiện tại lại thiếu nước trầm trọng, nên rất nhiều người bắt đầu sinh bệnh.

Chân Nguyệt cảm thấy như mình đang trở lại thời kỳ mạt thế kiếp trước. Muối ở trong nhà không còn nhiều, Kiều Nhị chuẩn bị đi mua muối, hỏi Chân Nguyệt có cần mua gì khác không để hắn mua về.

Chân Nguyệt đáp: "Đệ đi Tống phủ hỏi xem họ có muốn mua dưa hấu không. Dưa hấu trong nhà hẳn là có thể thu hoạch, nhưng chất lượng không tốt như trước, giá cả chắc cũng phải cao hơn mấy lần."

Tửu lầu Chu gia chắc không mua nữa, trước đây họ mua nhiều rồi, loại này có thể tự trồng bằng hạt, có lẽ họ cũng đã trồng xong rồi.

"Nếu họ muốn thì bảo họ đến lấy, ta hôm qua đếm thử, chắc còn khoảng 30 trái." Đương nhiên nhà bọn họ chắc chắn sẽ giữ lại một ít để ăn.

"Được."

Kiều Nhị nhanh chóng gùi sọt lên lưng, đi lên huyện thành. Vì trời nắng gay gắt, hắn đội mũ rơm, nhưng đi chưa bao lâu đã đổ rất nhiều mồ hôi. May mà hắn mang theo nước, tuy không nhiều, chỉ một ống trúc nhỏ.

Khi đến huyện thành, cảnh tượng trước mắt khiến Kiều Nhị sững sờ. Bên ngoài huyện thành, có rất nhiều người nằm la liệt, ăn mặc rách rưới, vừa nhìn đã biết là dân chạy nạn. Khi Kiều Nhị đi qua, những người đó đều nhìn chằm chằm vào hắn.

Nhìn cảnh đó khiến Kiều Nhị rợn cả người, hắn vội vã bước nhanh, sợ bị cướp giật.

Kiều Nhị đã lâu không lên huyện thành, giờ đây nơi này tụ tập nhiều dân chạy nạn đến vậy sao? Khi vào thành, hắn còn bị hỏi cung một hồi, quan binh giữ cổng sợ rằng hắn cũng là dân chạy nạn. Hiện tại, huyện thành không cho dân chạy nạn vào.

"Ta là người thôn Đại Nam dưới chân núi, chỉ lên đây mua muối thôi."

Quan binh đánh giá hắn một lúc, nhìn dáng vẻ của hắn đúng là không giống dân chạy nạn."Mua muối? Thôn Đại Nam xa như vậy mà phải chạy đến đây mua sao?"

Kiều Nhị trả lời: "Không chỉ mua muối, ta còn phải mua thêm một số thứ khác. Lương thực ở nhà gần cạn rồi, người nhà bảo ta lên đây xem sao."

Quan binh hỏi thêm vài câu, thấy hợp lý nên bắt Kiều Nhị nộp tiền vào thành.

Kiều Nhị thở phào nhẹ nhõm, trước đây hắn còn thấy trong huyện có ăn mày, giờ đây chẳng thấy một ai, người đi lại trên đường phố rất ít, đa số nhà cửa đều đóng kín.

 
Bạn cần đăng nhập để bình luận