Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông

Chương 239

Sau khi phu thê Kiều Trần thị trở về nghỉ ngơi, Kiều Triều cũng đi nghỉ. Chân Nguyệt lo việc nhà, thật vất vả làm xong việc nhà, nàng lại cảm thấy trong phòng hơi lộn xộn, nên định dọn dẹp một chút.

Khi dọn dẹp tủ quần áo, nàng tiện tay gấp lại quần áo của Kiều Triều, nhưng lại phát hiện dưới lớp quần áo có một tờ giấy.

Chân Nguyệt mở ra xem...

Kiều Triều đang ngủ mơ màng, bỗng dưng cảm thấy bị tát một cái rất mạnh,"Bốp!" một tiếng làm hắn tỉnh dậy.

"Sao vậy?" Kiều Triều ôm mặt ngồi dậy.

Chân Nguyệt đưa tờ giấy lên trước mặt Kiều Triều. Hóa ra đó là bức tranh Kiều Triều vẽ nàng, nhưng có phần hơi... táo bạo.

Kiều Triều chột dạ,"Ta... ta... ta..."

Chân Nguyệt trừng mắt nhìn hắn "Ta thấy huynh nên uống thêm mấy thang thuốc hạ hỏa, lần sau ta sẽ bảo đại phu kê thêm hoàng liên cho huynh."

Nghe đến hoàng liên, Kiều Triều lập tức nhăn mặt nhăn mày, cắn răng nói: "Chúng ta là phu thê, chuyện này đâu có gì lạ!" Đúng vậy, họ là phu thê, chẳng phải hành động này là bình thường sao?

Chân Nguyệt trừng mắt,"Huynh thật sự không biết sai!"

Kiều Triều liền lăn qua nằm sát vào mép giường,"Chúng ta là phu thê! Ta đâu có ép buộc nàng làm cái kia. Ta chỉ không kìm lòng mà vẽ bức tranh thôi, có gì sai chứ?"

Chân Nguyệt nghiến răng: "Ta thấy lửa trong người huynh thật sự bốc cao rồi!"

Kiều Triều quay đầu lại: "Nàng muốn cùng ta điều hòa âm dương không?"

Chân Nguyệt nắm lấy cái gối ném về phía hắn,"Lăn! Ta thấy huynh phải uống thêm hoàng liên mới được."

Kiều Triều bắt lấy gối,"Thật xin lỗi, nhưng mà ta thấy bức tranh cũng khá đẹp mà."

Chân Nguyệt trừng mắt nhìn hắn thêm lần nữa, rồi không thèm để ý đến hắn nữa.

Khi Kiều Nhị và mọi người trở về, liền thấy trên mặt đại ca có vết bầm...

Kiều Nhị không kìm được, tìm gặp Kiều Triều: "Đại ca, có phải huynh lại chọc cho đại tẩu giận không?"

Kiều Triều đáp: "... Đệ biết gì, đây là chuyện bình thường giữa phu thê mà."

Kiều Nhị ngộ ra: "À, ta hiểu rồi, là chút thú vui, phu thê với nhau mà."

Kiều Triều: "..." Ừ, coi như vậy đi.

Tối đó, trong bữa cơm, Chân Nguyệt nói: "Nhà mình ngày nào cũng chăm sóc ruộng đồng không ngơi nghỉ, hơn nữa trong nhà nuôi bao nhiêu thứ, giống như hôm nay mọi người đều đi thu hoạch, rồi còn phải đi giao hàng, mọi việc trong nhà chỉ có mình ta làm. Nào là cắt cỏ cho lợn, bò, gà, giặt quần áo, nấu cơm, đủ thứ việc..."

"Cho nên, ta muốn thuê người về giúp việc cắt cỏ, mỗi ngày trả hai văn tiền," Chân Nguyệt nói tiếp."Mọi người nghĩ việc này giao cho ai làm được? Việc nhà mệt muốn c.h.ế.t thế này, thật không phải là chuyện nhỏ."

Kiều Trần thị đề xuất: "Mỗi ngày hai văn tiền, nếu không thì ta sẽ cố gắng cắt thêm chút mỗi sáng, như thế được không?"

Chân Nguyệt lắc đầu: "Không cần, cứ thuê người khác làm đi. Người trong nhà không nên mệt mỏi quá. Kiếm tiền không phải để chúng ta kiệt sức thêm."

Kiếm tiền là để hưởng phúc, nhưng giờ làm còn mệt hơn trước, công việc trong nhà cũng nhiều hơn.

Kiều Triều gợi ý: "Hay là mua một người về làm luôn đi." Theo quan niệm của Kiều Triều, mua một người về làm người hầu sẽ hiệu quả hơn, vì có thể sai bảo họ làm mọi thứ.

Lời này vừa dứt, ai nấy đều ngạc nhiên,"Hả? Mua người? Nhà mình giờ đã có thể mua người hầu rồi sao?" Tiền thị vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, thầm nghĩ sau này liệu nàng ấy có thể có nha hoàn hầu hạ, giống như các gia đình giàu có. Nghĩ đến đó, đôi mắt Tiền thị sáng rực lên.

Bạn cần đăng nhập để bình luận