Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông

Chương 617

Ngày tháng trôi qua bình dị nhưng êm ả. Nhờ Kiều gia thu mua các loại nông sản mà cuộc sống trong thôn trở nên khấm khá hơn. Trong nhà ai cũng tích trữ trứng gà, trứng vịt, thu thập nấm, măng, quả rừng và rau dại từ núi về để bán cho Kiều gia.

Kiều gia thu mua đậu nành, ớt và nhiều loại nông sản khác, thôn dân mỗi nhà đều trồng một ít. Khi đến mùa thu hoạch, họ bán cho Kiều gia và kiếm được một khoản tiền kha khá.

Đôi khi Kiều gia còn thuê người trong thôn làm việc, ai nấy đều có cơ hội kiếm thêm thu nhập, cuộc sống dần khấm khá lên.

Hiện giờ, hễ trong thôn có việc lớn, người ta đều mời Kiều Đại Sơn và Kiều Trần thị đến, bởi Kiều gia đã trở thành gia đình giàu có và có tiếng tăm trong thôn.

Tại Háo Tử Sơn, Chân Nguyệt đã trồng được cây trà và tùng lam như ý muốn, ngoài ra còn trồng thêm vài loại cây khác. Chân lão nhị ở đó cũng nuôi ngày càng nhiều gia súc, thỏ cũng đang được nuôi, sinh sản nhanh chóng, lớn nhanh và đem lại thu nhập ổn định khi bán ra.

Chân lão nhị rất hài lòng với cuộc sống hiện tại. Tinh thần của nương tử hắn đã khá hơn nhiều, thỉnh thoảng còn giúp hắn quét dọn chuồng heo. Tiềm ca nhi cũng đã biết giúp đỡ cha nương việc nhà.

Chân Nguyệt cũng gửi những bộ quần áo mà Tiểu A Sơ không mặc nữa sang cho Tiềm ca nhi mặc. Dù Tiềm ca nhi lớn hơn Tiểu A Sơ, nhưng dáng người hai đứa cũng không chênh lệch nhiều lắm.

Ngô lão nhân cũng thấy hài lòng với cuộc sống. Ngô Hải nhà ông đi theo học chữ cùng tiểu thiếu gia cũng có thể nhận biết được một hai mặt chữ, ông cảm thấy phần mộ tổ tiên nhà mình phù hộ, con cháu trong cũng có thể biết chữ.

Cuộc sống của Chân Nguyệt cũng không quá bận rộn. Thỉnh thoảng nàng lại vào núi săn bắn, hái thảo dược rồi mang về trồng trên Háo Tử Sơn.

Nàng còn nghĩ đến việc mua thêm một ngọn núi nữa để trồng các loại hương liệu như hồi, quế... Những loại này quý, nếu trồng thành công, chắc chắn sẽ bán được nhiều tiền. Nhưng hiện tại nhân lực trong nhà vừa đủ, không có ai có kinh nghiệm trồng hương liệu, nên nàng quyết định chờ thêm thời gian rồi tính tiếp.

Mùa hè năm nay, Kiều gia bán dưa hấu cũng kiếm được khá nhiều tiền. Ở triều Đại Chu, ngoài Kiều gia, một vài nơi khác cũng bắt đầu có dưa hấu, nhưng số lượng còn rất ít nên giá cả vẫn khá cao.

Trong khi cuộc sống ở Kiều gia ngày càng khấm khá, thì ở chiến trường, Kiều Triều lại không được may mắn. Ban đầu, hắn nghĩ chiến sự sắp kết thúc và có thể về nhà, nhưng thực tế hắn vẫn phải ở lại thêm một thời gian nữa.

Cố tướng quân chuẩn bị nhổ trại, dẫn theo một số tướng sĩ về Thịnh Kinh để nhận phong thưởng. Ông ấy còn hỏi Kiều Triều có muốn đi cùng không.

Kiều Triều từ chối. Nếu là hắn là Cố tướng quân, hắn căn bản là sẽ không trở về Thịnh Kinh. Hiện tại đã có lời đồn rằng Cố tướng quân công cao lấn chủ, có thể hoàng đế sẽ ra tay với ông ấy. Một số thuộc hạ cũng khuyên Cố tướng quân không nên trở về Thịnh Kinh."Ai biết hoàng đế trẻ tuổi kia muốn làm gì?"

"Lúc trước chúng ta yêu cầu lương thực, đám quan viên ở kinh thành viện cớ đủ kiểu, chúng ta phải tự lo lương thực. Đại ca, nếu không chúng ta đừng quay về nữa," Cố Sư Tiệp đề nghị.

Cố Sư Trần lắc đầu: "Chúng ta không quay về, nhưng người nhà thì sao?" Gia đình của họ vẫn còn ở Thịnh Kinh.

Cố Sư Tiệp cứng họng, bỏ mặc người nhà là chuyện không thể làm.

Cố Sư Trần quyết định: "Ta sẽ trở về, còn đệ ở lại đây."

 
Bạn cần đăng nhập để bình luận