Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông

Chương 280

Điền gia là một trong những gia đình làm như vậy. Có người khuyên họ đừng bán, rằng thời tiết khó lường, cuối năm nếu mùa màng không tốt thì sao? Hơn nữa, giá lương thực tăng nhanh như vậy không biết có phải có chuyện gì xảy ra ở đâu hay không.

Điền gia đáp: "Sợ gì? Lương thực đắt đỏ thế này, triều đình chắc chắn sẽ can thiệp thôi. Ta nghĩ giá cả không thể tăng thêm nữa."

Một người khác lại nói: "Chúng ta vừa thu hoạch xong, mà giá lương thực lại tăng vọt như vậy, không thấy lạ sao?"

Theo lý mà nói, khi lương thực vừa được thu hoạch, nhà nào cũng có đủ ăn, thì giá lương thực đáng lẽ phải ổn định. Nhưng chỉ sau vài ngày đã tăng chóng mặt, không ai tin rằng không có điều gì bất thường.

Điền gia đáp: "Có khi là mấy tay buôn bán thổi giá lên cũng nên."

"Người ta có thể đẩy giá lên, nhưng chúng ta là dân thường, làm gì kiếm lợi được từ chuyện đó. Ta khuyên ngươi nên giữ lại lương thực, nó quan trọng lắm."

"Phải, đúng vậy."

Nhưng Điền gia không nghe lời khuyên, vẫn quyết định bán, dù họ cũng giữ lại một phần, chỉ bán nửa số lương thực.

Sau vài ngày, giá lương thực bất ngờ giảm nhẹ, khiến Điền gia nghĩ rằng họ đã làm đúng.

Tuy nhiên, không lâu sau, giá lại tiếp tục tăng cao hơn, gạo nhảy vọt lên tới hai mươi văn một cân.

Trưởng thôn Kiều Phong từ lâu đã nhắc mọi người bảo quản lương thực cẩn thận, không nên bán đi. Còn Điền gia cố chấp muốn bán thì không phải chuyện của ông ấy, ông ấy đã làm tròn trách nhiệm nhắc nhở mọi người.

Bên này, Chân Nguyệt cũng theo dõi sự biến động của giá lương thực, nhưng điều nàng quan tâm hơn cả là những thứ mình đã trồng. Đám hạt giống mà trước đó nàng bỏ ra ba lượng bạc để mua giờ đã bắt đầu nảy mầm.

Trong số đó, điều khiến Chân Nguyệt phấn khởi nhất là cây củ cải đường, loại cây có thể làm ra đường! Giữa lúc lương thực tăng giá, đường lại càng trở nên đắt đỏ hơn, đến mức các cửa hàng gia vị cũng không còn đường để bán.

Không ngờ, trong đám hạt giống mua về lại có cây củ cải đường! Ba lượng bạc đó thật sự rất đáng giá.

Ngoài cây củ cải đường, còn có khoai tây, và cả hạt giống Bản Lam Căn. Những hạt giống khác dường như chỉ là cỏ dại, nhưng củ cải đường và khoai tây đã đủ khiến Chân Nguyệt vô cùng bất ngờ và vui mừng.

Phát hiện ra hai loại cây này khiến Chân Nguyệt cả ngày hôm đó phấn khởi hẳn. Khi Kiều Triều từ rừng trở về, thấy nàng đang gấp quần áo mà lại vui vẻ hát ca, bài hát không rõ là gì nhưng nghe rất êm tai.

"Sao hôm nay vui thế?" Kiều Triều cười hỏi.

Chân Nguyệt quay đầu lại, nở nụ cười rạng rỡ, tươi tắn đến mức Kiều Triều ngỡ ngàng. Đây là lần đầu tiên hắn thấy nàng cười tươi như vậy. Nụ cười đó khiến hắn không khỏi bị cuốn hút, thoáng thấy Chân Nguyệt có vẻ gì đó rất dịu dàng.

Chân Nguyệt nhìn Kiều triều, đi đến kéo tay hắn,"Lại đây, ta có hai điều bất ngờ lớn muốn cho huynh xem." Nói xong, Chân Nguyệt dẫn Kiều Triều ra phía sau nhà, nơi nàng trồng rau.

Chân Nguyệt dẫn Kiều Triều tới chỗ trồng khoai tây và cây củ cải đường, chỉ vào cây củ cải đường và hỏi: "Huynh biết đây là gì không?"

Kiều Triều đương nhiên không biết, nhưng hắn nhớ đây là một trong số những hạt giống mà Chân Nguyệt đã bỏ ra ba lượng bạc để mua. Cả nhà đều tò mò về những loại cây này, đặc biệt là trái dưa hấu tròn trịa đã mọc lên, không ai biết nó sẽ ăn thế nào và có hương vị ra sao. Nhưng dưa hấu vẫn chưa chín, và Chân Nguyệt cấm mọi người chạm vào hay ăn thử.
Bạn cần đăng nhập để bình luận