Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông

Chương 652

Vương Đại cười đáp: "Khoai tây là một loại củ, có thể ăn được, rất ngon và cũng dễ trồng. Chỉ có vài mẫu ở đây là của Kiều gia, còn lại thuộc về các hộ dân khác."

Quản ương sai người lấy ít bạc tặng Vương Đại, rồi hỏi thăm thêm vài câu về tình hình trồng trọt, đời sống ở thôn, cũng như vị quan huyện ở đây, hay là có gặp khó khăn gì không.

Vương Đại nhìn lão nhân ăn mặc sang trọng, trong lòng thầm nghĩ không biết lão nhân này có phải quan lớn không. Tuy hơi lo lắng nhưng Vương Đại vẫn thành thật trả lời tất cả các câu hỏi.

"Hạt lúa năm nay cho sản lượng cao hơn so với trước, nhưng khoai tây thì sản lượng còn tốt hơn nhiều. Còn khó khắn? Nhà ta không gặp khó khăn gì, chỉ có điều nhi tử ta mãi chưa lo xong chuyện thành thân, dù trong nhà đã có nhà cửa và tiền bạc đầy đủ."Bạc kiếm thế nào sao? Vương Nhị Thụ nhà ta đi theo Kiều gia làm việc, mỗi tháng đều có bạc, hơn nữa rau củ trong nhà cũng được Kiều gia thu mua nên có thể kiếm tiền, Kiều gia rất tốt a, lúc trước nhà ta bị thiêu, bây giờ đi theo Kiều gia kiếm tiền mới xây được nhà."

Quản ương thấy trong lời nói của lão Vương không rời khỏi Kiều gia, trong lòng càng tò mò về Kiều gia."Kiều gia ở đâu?"

"Ngay trong thôn, tòa nhà lớn nhất là Kiều gia. Cứ đi thẳng vào là thấy." Vương Đại chỉ đường.

"Cảm ơn." Quản ương nói rồi cùng đoàn người tiếp tục đi. Lúc này trời đã sẩm tối, lão nhân quyết định sẽ tá túc qua đêm ở thôn này.

Tại Kiều gia, cả nhà đang ăn cơm tối thì bên ngoài có tiếng gõ cửa. Giản Thật ra mở cửa, thấy một đoàn xe ngựa đậu trước cổng, và tùy tùng đi cùng lão nhân nói rằng chủ nhân của họ muốn tá túc qua đêm, không biết có thể hay không.

Giản Thật vội vào báo lại. Cả nhà Kiều Triều đều ngạc nhiên trước yêu cầu tá túc này. Chân Nguyệt và Kiều Triều nhìn nhau, rồi quyết định mời khách vào.

Vị lão nhân cùng vài hạ nhân bước vào, phong thái trầm tĩnh, bước đi vững vàng. Dù không nói rõ thân phận, nhưng từ khí chất toát ra, dễ thấy ông ấy là người có địa vị cao.

Quản ương quan sát kỹ tòa nhà của Kiều gia. Dù nó lớn hơn so với các nhà khác trong thôn, nhưng với ông, đây chỉ là một căn nhà nhỏ. Sau khi bước vào, ông ấy nhìn quanh cũng không thấy gì đặc biệt.

"Đã quấy rầy. Ta đi ngang qua nơi này, trời đã tối nên muốn tìm một chỗ nghỉ tạm qua đêm. Không biết có thể được không?" Quản ương nói, mắt nhìn về phía Kiều Đại Sơn, vì ông ấy nghĩ người lớn tuổi nhất chắc hẳn là gia chủ.

Kiều Đại Sơn lại nhìn về phía lão đại và tức phụ lão đại để xin ý kiến. Quản ương nhận ra, lúc này mới phát hiện nhi tử nhà này có bộ dáng khí độ bất phàm, thê tử bên cạnh cũng rất có phong phạm.

Kiều Triều suy nghĩ một chút rồi gật đầu: "Đương nhiên có thể, điều kiện ở đây có phần đơn sơ, hy vọng ngài không chê. Nhà ta không có nhiều phòng, các ngươi..."

Quản ương nói: "Những người hầu của ta sẽ không ở đây cùng ta."

"Vậy thì tốt," Kiều Triều quay sang Giản Thật,"Giản Thật, mau thu xếp phòng ở phía sau, và cả phòng bên cạnh phòng ta nữa."

"Dạ vâng." Giản Thật đáp và nhanh chóng đi làm theo lệnh.

Biết được khách chưa dùng cơm, Kiều gia liền mời ông ấy cùng ăn. Vị lão nhân trông rất hiền hòa, Kiều Triều cảm thấy người này hẳn không phải kẻ xấu.

Hôm nay bữa cơm của Kiều gia có khoai tây hầm xương sườn, canh gà nấu hạt dẻ, cùng với rau xanh tươi ngon. Trên bàn còn có cả tương ớt, ai muốn dùng thì tự mình lấy. Cái bàn khá rộng, đủ chỗ cho Tiểu Hoa, Tiểu Thảo và Tiểu Niên. Tiểu Niên hiện đang học ở nhà nên không đi huyện thành, thỉnh thoảng Tiền thị về nhà sẽ dẫn nha đầu đi chơi vài ngày rồi lại đưa về.

Quản ương chú ý thấy bọn hài tử Kiều gia đều tự mình ăn uống, không cần ai giúp đỡ. Ông ấy tuổi đã cao nên thích ăn đồ mềm, liền với tay gắp một miếng thức ăn vàng nhạt, nhìn rất mềm mịn. Ăn thử, ông thấy món ăn này thật không tệ.

 
Bạn cần đăng nhập để bình luận