Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông

Chương 295

Kiều Nhị đáp: "Nhà chúng ta đã thương lượng xong, đại tẩu ta nói, một bao hạt giống giá mười lượng bạc!"

Chu Phục nghe mà giật mình: "Mười lượng?" Đó chẳng phải là cướp sao?

Kiều Nhị giải thích: "Đại tẩu ta nói, hạt giống bán cho các ngươi, về sau các ngươi trồng được đồ ăn ngon thì nhà ta sẽ không còn ai mua nữa, nên mười lượng bạc xem như mua đứt. Hạt giống đó sinh ra hạt giống mới, thôn trang của Chu gia cũng lớn, về sau các ngươi sẽ không cần đến đồ ăn của nhà ta nữa."

Chu Phục suy nghĩ một lúc, thấy đúng là vậy, vì mục đích của Chu gia cũng là như thế."Có phải mỗi loại hạt giống đều giá mười lượng một bao không? Một bao có thể trồng được bao nhiêu mẫu đất?"

Kiều Nhị trả lời: "Tùy theo loại hạt giống, nhưng chắc có thể trồng được khoảng nửa mẫu. À, còn hạt giống dưa hấu thì không có đâu, nhà ta không đủ nhiều."

Chu Phục hơi thất vọng, vì thiếu gia của hắn rất coi trọng hạt giống dưa hấu."Chuyện này ta phải về báo lại."

Kiều Nhị gật đầu: "Cũng phải. Lần này cũng yêu cầu giống như lần trước, lấy cùng loại rau phải không?"

Chu Phục đáp: "Đúng vậy. À, còn tía tô và măng ướp, nhà các ngươi có không? Chúng ta cũng muốn mua một ít, xào với ốc đồng rất ngon."

Kiều Nhị nói: "Để ta xem lại, chúng ta sẽ chuẩn bị rau trước đã."

Chu Phục vui vẻ đáp: "Được, không vấn đề gì."

Kiều Nhị bảo Tiền thị hỏi Chân Nguyệt về chuyện măng và tía tô mà Chu gia yêu cầu. Tiền thị nhanh chóng chạy về nhà, nói: "Đại tẩu, Chu gia bên kia nói họ muốn thêm măng và tía tô, nhưng nhà mình lại không có tía tô nhiều. Trước giờ mình vẫn toàn hái ngoài tự nhiên thôi."

Chân Nguyệt đáp: "Măng thì trong nhà vẫn còn một lu đấy, muội lấy một nửa lu mang cho họ, tính theo giá bảy văn một cân. Còn tía tô, để ta lên núi Háo Tử Sơn hái, lát nữa sẽ mang về. Giờ muội cứ chuẩn bị măng trước rồi đưa đồ ra vườn cho Chu Phục."

"Vâng."

Tiền thị vội vàng bắt tay vào công việc, còn Chân Nguyệt giao con cho Trịnh nương tử và Tiểu Hoa trông giúp, rồi một mình đi lên núi Háo Tử Sơn.

Tiền thị mang bình măng ra vườn cho Chu Phục xem: "Tổng cộng chỉ có ngần này thôi, ngài nếm thử đi. Giá bảy văn tiền một cân."

Chu Phục nghe thấy giá đã không còn ngạc nhiên, vì biết đồ Kiều gia luôn cao hơn giá chợ, thậm chí gấp đôi.

Hắn cầm một miếng măng nếm thử, nghe tiếng "răng rắc" giòn tan, vị chua và độ mềm vừa vặn, khiến hắn không cưỡng lại được mà cầm thêm miếng nữa.

"Ngon lắm, vại măng này ta lấy. Bao nhiêu tiền?"

"Ở đây tổng cộng 12 cân, tính ra là 84 văn. Lát nữa tính chung với đống đồ kia luôn nhé."

Chu Phục gật đầu: "Không thành vấn đề. Còn tía tô đâu? Có chưa?"

Tiền thị đáp: "Có, nhưng ngài phải chờ một lát."

Chu Phục mỉm cười: "Không sao, dù sao chỗ rau này cũng chưa chuẩn bị xong."

Tiền thị nói: "Vậy ngài cứ nghỉ ngơi, tôi sẽ đi giúp mọi người chuẩn bị rau cho ngài."

"Ừ, ngươi cứ đi làm việc đi."

Buổi sáng hôm đó, khi xây phòng ở núi Háo Tử Sơn có chút trục trặc nên Kiều Triều đã qua đó xem xét. Lúc trở về nhà, không thấy Chân Nguyệt đâu, liền hỏi Trịnh nương tử: "A Nguyệt đâu rồi?"

Trịnh nương tử đáp: "Nàng lên núi Háo Tử Sơn, ngươi không gặp nàng sao?"

Kiều Triều ngạc nhiên, vì quả thật không thấy nàng trên đường."Nàng lên đó làm gì?"

Trịnh nương tử nói: "Nghe nói Chu gia cần tía tô, A Nguyệt muội tử đi tìm."

Nhớ lại lần trước họ thấy nhiều tía tô mọc hoang trên núi Háo Tử Sơn, Kiều Triều quyết định quay lại tìm Chân Nguyệt.

Lúc này, Chân Nguyệt đã tới núi Háo Tử Sơn từ một lối khác, trên lưng cõng theo một cái sọt. Sau khi tìm được tía tô, thì nàng bắt đầu hái. Đột nhiên, tiếng xào xạc vang lên từ bụi cỏ gần đó, khiến nàng dừng lại và nhìn về phía âm thanh. Bụi cỏ rung lắc, dường như có thứ gì đang di chuyển bên trong.
Bạn cần đăng nhập để bình luận