Truyenh - đọc truyện H, truyện sắc miễn phí dịch full

Truyenh là trang web đọc truyện H, truyện sắc miễn phí dịch full tiếng việt, cập nhật mới nhất

Biên tập viên đề cử

Thể loại: Đam mỹ, hiện đại, duyên trời tác hợp, yêu thầm, niên hạ

Giới thiệu: 

Đan Nhiên và Sở Vi Thanh bị ràng buộc bởi một cuộc hôn nhân thương mại suốt mười năm. 

Cứ ngỡ cuộc đời này sẽ trôi qua bình lặng như vậy, ít nhất mỗi sáng thức dậy, khi mở mắt ra, người đầu tiên anh nhìn thấy vẫn luôn là Sở Vi Thanh. 

Đan Nhiên không tham lam, cũng chẳng cầu mong điều gì xa vời. 

Chỉ là không ngờ, ngay trong đêm ấy,  sau khoảnh khắc ân ái ngọt ngào, Sở Vi Thanh lại đưa ra một tờ đơn ly hôn. 

Đan Nhiên cố gắng kiềm chế cảm xúc, không muốn để bản thân mất kiểm soát trong hoàn cảnh này, nhưng bàn tay giấu dưới chăn đã siết chặt đến mức trắng bệch. 

⋆⋆⋆ 

⋆ Bối cảnh cho phép hôn nhân đồng giới.  

⋆ Công không tồi.

⋆ Công nhỏ tuổi hơn thụ nên bạn ấy xưng em, gọi thụ là anh nhé.

Spoil Đêm ly hôn: Hai anh bạn ngờ nghệch bên nhau 10 năm mà không ai chịu nói lời yêu, hiểu lầm ghen tuông vu vơ nên muốn ly hôn vậy đó.

, 1×1, HE

13 chương

Ba năm đại hạn, nhân gian chìm trong khổ ải triền miên.

Phụ thân vì một bao lương thực, đành đem ta bán cho nhà họ Cố làm dâu.

Nhưng nhà họ Cố có đến ba huynh đệ, họ đều đã đến tuổi thành thân.

Rốt cuộc, ta phải gả cho ai đây?

Mẹ chồng và cha chồng không khỏi lo lắng.

Còn ta, nhìn ba huynh đệ ấy đứng ngoài cửa phòng mình, lòng cũng ngổn ngang trăm mối.
14 chương

Cha mẹ mất sớm, ba tỷ muội ta nương nhờ nghề bán hoa mẫu đơn mà sống qua ngày.

Năm mười hai tuổi, ta đến phủ Thái tử giao hoa, lại bị Mạnh Lương Tì bắt giữ, dùng ta chế thành “Huyết Tích Lậu”. Trải qua một đêm dài đằng đẵng, ta kiệt sức mà chết.

Thị vệ mang đến hai lượng vàng xem như tiền an ủi.

A tỷ và a huynh chia nhau số tiền đó, chôn cất ta qua loa.

Một người mua son phấn, chăm chút dung nhan, chỉ mong gả vào nhà quyền quý.

Một người mua áo giáp, binh khí, lao thẳng đến chiến trường, mong ngày được làm rạng danh tổ tông.

Bọn họ, dường như đã quên mất ta.

Ba năm sau, a tỷ dựng một sạp bán hoa mẫu đơn ngay trước phủ Thái tử.

Còn a huynh đã trở thành thị vệ được Thái tử tin cậy nhất.
13 chương

Tác giả: Thủy Noãn Áp Tri (Nước Ấm Vịt Hay Liền)

Edit: Vì Tinh Tú Trong Tim

Editor: Ngọc Thụy

Beta: Hạ Trang

Số chương: 43

Thể loại: Nguyên sang, Đam mỹ, Hiện đại, HE, Tình cảm, Ngọt sủng, Giới giải trí, Chủ thụ, Nhẹ nhàng, 1v1, Manh sủng

CP chính: Quý Nguyễn (BOT) X Đỗ Cảnh Hú (TOP)

HỆ LIỆT TÌNH YÊU THUẦN KHIẾT: Ảnh đế muốn nuôi vịt - Nhà có ngỗng dữ

Văn án

#Bot là gà#, #Top là người#

Quý gà con thích một người đẹp, nhưng người này nức tiếng là lăng nhăng vì bắt cá nhiều tay trong giới. Hắn ta bắt cá khắp nơi, con nào con nấy đều là sắc nước hương trời.

Quý gà con sờ cằm: Bắt cá à, không biết anh ấy có hứng thú với gà không ta...

Nhưng cậu rất tự tin, bởi cậu chắc chắn mình là con gà đẹp nhất!!!

#Bắt cá dưới sông, không bằng lên bờ bắt gà#

Đỗ Cảnh Hú không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ mỗi gà. Tuy nhiên hắn lại không ngờ được có ngày mình sẽ yêu một con gà.

Đêm trăng tròn, Quý gà con biến lại thành gà, Đỗ Cảnh Hú đành phải ngồi co ro trong góc.

Quý Nguyễn: Cục cục cục!

Có phải anh không thương em hay không!

Đỗ Cảnh Hú: Yêu! Anh yêu em mà!

Quý Nguyễn: Vậy anh lại đây ôm em coi!

Đỗ Cảnh Hú: Anh sợ!

Quý Nguyễn: Miệng lưỡi đàn ông, gạt gà là hay!!!

Là ai?

Là ai nói, nếu em là gà, vậy gà chính là sinh vật đáng yêu nhất thế giới hả?

Quý Nguyễn (Bot) X Đỗ Cảnh Hú (Top)

Tóm tắt: Lăng nhăng bắt cá, không bằng bắt gà!

Ý chính: Tự tin lên, phải tin rằng bản thân mình đẹp

GIẢI THÍCH TÊN TÁC GIẢ

Tên tác giả (Thủy Noãn Áp Tri – Nước Ấm Vịt Hay Liền) là một câu thơ trong bài thơ "Xuân giang vãn cảnh" kỳ 1 của Huệ Sùng.

Bản gốc:

竹外桃花三兩枝,
春江水暖鴨先知。
蔞蒿滿地蘆芽短,
正是河豚欲上時。

Bản hán việt:

Trúc ngoại đào hoa tam lưỡng chi,
Xuân giang thuỷ noãn áp tiên tri.
Lâu hao mãn địa lô nha đoản,
Chính thị hà đồn dục thướng thì.

Dịch nghĩa:

Bên ngoài bụi trúc, hoa đào nở hai ba cành,
Sông sang xuân, nước ấm lên, con vịt là biết trước tiên.
Cỏ lâu hao mọc đầy đất, mầm lau mới lên còn ngắn,
Chính là lúc loài lợn nước muốn lên ăn.
43 chương

Phụ thân ta ở rể trong nhà người ta.

Còn ta chỉ là đứa con riêng của ông bên ngoài.

Năm ta tròn năm tuổi, phụ thân dẫn mẫu thân bỏ trốn, để lại ta bơ vơ một mình.

Khi đói, ta từng nhai rơm khô trên mái nhà, từng húp nước canh loãng từ thùng chứa thức ăn thừa.

Có lần, khi ta bị lũ trẻ ăn mày đánh đến gần đất xa trời, một người đàn bà ở chợ—bà ấy nổi danh là mụ đồ tể—xuất hiện tựa như thần linh giáng thế.

Bà ấy là chính thê của phụ thân ta, bà không có con cái.

Người đời thường chỉ vào bà, mắng nhiếc rằng “mụ cọp cái cô độc,” cuộc sống của bà cũng chẳng hề dễ dàng.

Ta theo bà học nghề mổ lợn, bán thịt, trải qua bao phen khói lửa chiến tranh, cuối cùng cũng khổ tận cam lai.

Ta trở thành một nữ ngự y được Hoàng đế ban danh, còn bà thì hưởng niềm vui con cháu quây quần bên gối.

Lúc ấy, phụ thân ta bỗng dưng xuất hiện, nói muốn bù đắp cho ta, lại còn đòi nối lại tình xưa với bà.

Ta chỉ cười lạnh, đưa ra văn thư đoạn tuyệt quan hệ, còn bà thì rút dao mổ lợn, đuổi phụ thân ta chạy qua năm dãy phố dài.

5 chương

Đổng Thiên Tâm có ba giấc mơ: phát tài, mua nhà, nuôi một thú cưng đáng yêu.
Hai giấc mơ đầu: khó.
Giấc mơ thứ ba: rất khó!
Không ngờ rằng một ngày, cô lại nhận được một khoản thừa kế từ trên trời rơi xuống.
Luật sư: “Cô Đổng Thiên Tâm, tài sản thừa kế của cô bao gồm một căn hộ bốn phòng ngủ ba phòng khách ở trung tâm thành phố, một trăm triệu nhân dân tệ tiền tiết kiệm. Điều kiện để nhận thừa kế là cô phải nuôi một thú cưng.”
Đổng Thiên Tâm: “Thú cưng là mèo à?”
Luật sư: “Không phải.”
“Chó?”
“Không phải.”
“Chuột hamster?”
“Cũng không phải.”
“Chẳng lẽ là… rắn?”
“Về lý thuyết thì khá là giống.” Luật sư mỉm cười: “Là một con rồng giống như mèo.”
Đổng Thiên Tâm kinh ngạc: “Rồng mèo ư?!”


Tiểu kịch trường 1:
Đổng Thiên Tâm: “Một trăm triệu đã vào tay rồi, có thể vứt rồng đi được không!”
Con rồng: “??? Tại hạ là một sinh vật quý hiếm không được bảo vệ! Toàn cầu chỉ có một! Chỉ có một con duy nhất trên trời dưới đất!”
Đổng Thiên Tâm: “Vậy một trăm triệu vẫn đáng hơn!”
Con rồng: “….”


Tiểu kịch trường 2:
Ba giờ sáng, Đổng Thiên Tâm phát hiện căn phòng bên cạnh vẫn sáng đèn. Con rồng ngồi ngay ngắn bên cửa sổ, mở đôi mắt sáng như đèn pha.
Đổng Thiên Tâm: “Mày làm gì vậy?!”
Con rồng: “Cách đây ba mươi dặm có người đang cãi nhau.”
“… Rồi sao?”
“… Đêm dài lắm mộng, nghe chút cho vui, còn hơn không có việc gì làm.”
“…”


CP: Mặt trời nhỏ khỏe khoắn và đầy sức sống x Rồng lai tsundere thích hóng hớt
Thể loại: Hiện đại giả tưởng, câu chuyện nhẹ nhàng, nhóm nhân vật đa dạng
Nhân vật chính: Đổng Thiên Tâm, Mang Trú
Nhân vật phụ: Tả Bách, Lữ Ngọ
Nội dung: Câu chuyện nhẹ nhàng, chữa lành, xen lẫn chút ly kỳ nhưng không hề đáng sợ.
Chủ đề: Yêu đời, vươn lên mỗi ngày
Tóm tắt trong một câu: Cuộc phiêu lưu hàng ngày của sen và rồng

59 chương

(Văn án)

Ta xuyên sách, trở thành một nhân vật không tên, chỉ là một người qua đường. Hệ thống lại yêu cầu ta đi công lược nam phụ trong nguyên tác – Tần Lạc Trần, một chiến thần lạnh lùng nổi danh với tình yêu say đắm, khiến biết bao độc giả cảm động.

Nhìn vào gương, ta chỉ thấy khuôn mặt tầm thường, chẳng có chút gì nổi bật. Chán nản ta nói:  

"Thôi, ai thích công lược thì công lược, ta không có hứng."  

Người ta xuyên sách, hoặc là dung mạo khuynh thành, hoặc là tài năng tuyệt đỉnh, hoặc chí ít cũng có lòng yêu mến đối tượng. Còn ta? Không có gì cả, sao mà tranh với nữ chính? Ta vốn chỉ định sống ẩn dật nơi núi rừng, đợi thời hạn kết thúc thì bị xóa cũng được.  

Nhưng không ngờ, một ngày kia, hệ thống lại vứt nam phụ đến ngay trước cửa. Nó lắc đầu bất mãn, bảo:  

"Chẳng phải chỉ vì sợ hắn chê ngươi xấu sao? Để ta làm hắn mù là được chứ gì."  

Ta: "…"  

Thế rồi, ta chăm sóc cho vết thương của hắn, cùng nhau sớm tối bên nhau, không màng đôi mắt của hắn có thể gây ra bất tiện. Trong những đêm giông bão, hắn lần mò lên giường, ôm lấy ta đang run rẩy vì sợ hãi.

Ta phải thừa nhận, lòng ta đã có hắn.  

Nhưng rồi một ngày nọ, nữ chính tuyệt sắc kia đã tìm đến. Chỉ thoáng nhìn, ta liền hiểu vì sao hắn luôn khắc khoải nhớ mong nàng. Nàng thật đẹp. 

Đôi mắt đỏ hoe, nàng nghẹn ngào, giọng nói nghe mà lòng người cũng chua xót:  

"Sư huynh, về nhà cùng muội đi."

23 chương

GIỚI THIỆU

23 chương