Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông

Chương 391

Chân Nguyệt bất giác suy nghĩ, nếu Tiền thị thật sự mang thai, việc trong nhà có lẽ sẽ cần phân công lại, nhưng phải chờ ngày mai gặp đại phu rồi tính tiếp.

Trong phòng, Tiền thị ôm bụng, nói: "Trách không được dạo này ta thèm chua, cay nữ nam chua, chắc chắn ta sẽ sinh được một đứa nhi tử!"

Kiều Nhị cũng vui mừng nhưng vẫn nhắc nhở: "Suỵt, đừng nói trước chuyện nhi tử, lỡ đại ca và đại tẩu nghe thấy thì sao? Còn có cả Tiểu Niên nữa."

Tiền thị cười tự tin: "Ta là thai phụ, đại ca và đại tẩu chắc chắn không dám làm ta tức giận."

Kiều Nhị thở dài: "... Nàng chắc vậy không?"

Tiền thị nhớ đến chuyện Kiều Triều từng đánh Kiều Nhị, nàng ấy mang thai không thể đánh nhưng có thể đánh Kiều Nhị. Tiền thị cười gượng: "Ha ha, ta biết rồi, ta sẽ không nói nữa."

Kiều Nhị dặn dò: "Nhưng nếu nàng mang thai thật, sau này phải ở nhà nghỉ ngơi, không nên đi lại nhiều."

Tiền thị xoa bụng đáp: "Không cần đâu, trước kia ta còn xuống ruộng làm việc mà."

Kiều Nhị nghiêm nghị: "Bây giờ không giống trước nữa. Trước kia nhà mình nghèo, giờ có điều kiện hơn, nàng chỉ cần ở nhà nghỉ ngơi là được."

Tiền thị hào hứng: "Phải, huynh nói đúng! Ta còn có thể ăn canh trứng mỗi ngày nữa!"

Kiều Nhị bật cười: "... Nàng định giống Tiểu A Sơ à?"

Tiền thị hăng hái đáp: "Có gì mà giống? Trước kia khi đại tẩu mang thai cũng được ăn canh trứng mỗi ngày mà."

Kiều Nhị cười nói: "Trước kia nhà mình nghèo, trứng gà còn là của hiếm. Giờ nàng mỗi ngày chỉ ăn canh trứng thôi sao?"

Tiền thị bừng tỉnh đại ngộ: "Đúng đúng đúng! Ta mỗi ngày muốn ăn một con gà!"

Kiều Nhị: "... Ta sợ đại ca đánh ta mất thôi. Nhưng giờ nhà mình cũng không thiếu thốn gì, chỉ cần thứ không quá quý, nàng muốn ăn gì cứ nói. Chỉ là đừng làm chuyện gì quá đà thôi."

 

Hắn lo lắng Tiền thị sẽ lợi dụng chuyện mang thai để hành xử bừa bãi.

Tiền thị trấn an: "Ta biết rồi. Ha ha, cuối cùng ta cũng mang thai rồi!"

Ngày hôm sau, Kiều Nhị đưa Tiền thị đi khám đại phu, quả nhiên nàng ấy đã mang thai hơn một tháng.

Khi trở về nhà, hai người thông báo tin vui này cho cả gia đình. Mọi người đều rất phấn khởi.

Kiều Trần thị nói: "Tiền thị, từ giờ con cứ ở nhà nghỉ ngơi, không cần ra đồng làm việc nữa."

Tiền thị xoa bụng, đáp: "Con biết rồi, nương. Con sẽ ở nhà dưỡng thai, không làm việc nặng."

Chân Nguyệt gật đầu: "Vậy thì tốt. Từ giờ việc đưa đồ ăn để nhị đệ và tam đệ lo, hoặc cha cũng có thể giúp. Còn chuyện thu mua măng mà muội nhắc trước đó, để tam đệ muội làm đi."

Nghe vậy, Tiền thị lập tức ngắt lời: "Chờ đã... Ta chỉ mới mang thai thôi mà. Trước đây khi mang thai Tiểu Niên, ta vẫn làm việc ngoài đồng đấy. Ta vẫn có thể làm việc được, ha ha."

Tiền thị thiếu chút nữa quên mất rằng nếu không làm việc, thời điểm phân chia tiền cũng sẽ không chia cho nàng ấy, thế làm sao được.

Tiền thị vội nói: "Đại tẩu, việc thu mua và muối măng muội vẫn làm được. Không cần phiền đến tam đệ muội, muội ấy còn nhiều việc ở Háo Tử Sơn. Hiện bên đó đang nuôi nhiều lợn, gà, vịt, và cả thỏ nữa. Tam đệ muội chắc chắn bận rộn rồi. Để chuyện măng lại cho muội là được."

Tiền thị không muốn mất cơ hội kiếm tiền, đặc biệt khi nàng ấy nghĩ rằng trong bụng mình có thể là nhi tử, càng cần phải tích lũy tiền bạc.

Chân Nguyệt nhìn Tiền thị, biết rõ nàng ấy đang nghĩ gì, liền hỏi: "Tiền thị, hài tử trong bụng quan trọng hơn, hay tiền quan trọng hơn?"

Tiền thị cười ngượng ngùng,"Vô nghĩa, tiền... Ách... Hài tử, ... hài tử quan trọng hơn. Ha ha, hài tử quan trọng nhất."

Chân Nguyệt: "Vậy thế này, muội và tam đệ muội cùng nhau làm. Nhưng nhớ kiềm chế một chút, chờ sau khi sinh xong muốn làm gì thì làm."

Tiền thị miễn cưỡng đồng ý: "Được rồi." Nàng ấy nghĩ sợ sau khi sinh hài tử xong thì càng bận rộn hơn. Nhưng trước mắt, hài tử trong bụng vẫn quan trọng hơn.

Bạn cần đăng nhập để bình luận