Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông

Chương 656

Kiều Tam từ tốn trả lời: "Xin lỗi khách quan, vì than có hạn nên mỗi người chỉ có thể mua khoảng hai mươi cân."

"Hai mươi cân? Ít quá!"

Kiều Tam mỉm cười: "Rất xin lỗi, vì than của chúng ta không còn nhiều."

Kiều Triều sau đó lại đưa thêm hai xe than tới huyện thành, mà chỉ trong một ngày, toàn bộ số than đã bán hết sạch. Thế là hắn lại tiếp tục dẫn người đốt thêm vài xe than nữa để cung cấp cho huyện thành.

Than vừa hôi vừa bẩn, không tiện đặt trong cửa hàng, Kiều Tam phải đặt than trên xe để bán trực tiếp trên phố. Trong khi đó, cửa hàng được Mạn Châu trông coi, rau củ bán rất chạy vì trời lạnh, thậm chí có khách quen đặt trước để nàng ấy giữ cho họ vài cân rau xanh cho ngày mai.

Ở Kiều gia, Kiều Triều dẫn người vào rừng chặt củi suốt mấy ngày, sau đó tiếp tục làm than. Nhưng vào buổi tối, Chân Nguyệt phát hiện tay Kiều Triều nứt nẻ vì trời lạnh và công việc vất vả.

Nàng lấy thuốc mỡ bôi lên tay cho hắn, nói: "Đừng đi nữa, kiếm tiền là tốt, nhưng tiền bạc kiếm mãi không hết. Giờ chúng ta cũng đủ rồi."

Kiều Triều trấn an: "Không sao, không đau đâu."

Chân Nguyệt lắc đầu: "Đau còn chịu được, nhưng ta sợ huynh ngứa. Nếu ngứa nổi lên thì còn khó chịu hơn nhiều."

Quả nhiên, đến tối Kiều Triều ngứa ngáy không ngủ được, chỉ muốn gãi nhưng lại sợ làm trầy da, đành phải nhẹ nhàng cọ xát.

Nửa đêm, Chân Nguyệt bị đánh thức. Nàng nhìn qua và hiểu ngay: "Có phải ngứa lắm không?"

Kiều Triều rên rỉ: "Ừm."Chân Nguyệt nắm lấy tay hắn, nhẹ nhàng xoa dịu mà mắt vẫn nhắm,"Đừng làm nữa, ở nhà dạy A Sơ đánh quyền đi. Đừng để nó suốt ngày đòi ra bờ sông chơi."

Gần đây bờ sông lạnh đến mức bắt đầu đóng băng, mấy hài tử, bao gồm cả A Sơ, đã lén ra đó chơi. Một hài tử tưởng băng cứng, suýt rơi xuống sông, may mà có người lớn phát hiện kịp. Tuy nhiên, hài tử đó về nhà sốt cao và ho kéo dài, khiến các bậc gia trưởng trong thôn đều răn dạy hài tử nghiêm khắc, Tiểu A Sơ cũng bị phạt đứng quay mặt vào tường suy nghĩ.

Ban đầu, A Sơ không phục, cãi rằng mình chỉ đi xem băng chứ không hề định chơi. Nhưng Chân Nguyệt nghiêm khắc: "Người quân tử không nên đứng dưới bức tường nguy hiểm. Mai con đi hỏi phu tử xem câu này có nghĩa là gì."

"Nếu trong đó có hài tử gặp nạn, còn con không bị gì, con có nghĩ rằng gia trưởng hài tử đó sẽ oán hận con không?" Chân Nguyệt không ngại lấy tâm tư ác độc để phỏng đoán người khác.

Từ khi Chân Nguyệt mới xuyên đến, Kiều gia còn nghèo khó, thân thể này lúc trước đã gây ra đủ loại ác ý. Giờ đây, gia đình khá giả, từng người đều dùng thân thiện với nàng.

Nghe xong, Kiều Triều quyết định ngừng chặt củi và cũng gửi lời nhắn cho Kiều Nhị và Kiều Tam.

Cả hai đều hiểu và đồng cảm, dù sao trời càng ngày càng lạnh, trong nhà cũng cần than.

Vào ngày tuyết lớn, quả nhiên tuyết rơi rất dày, phủ trắng xóa cả đất trời, huyện thành chìm trong tuyết trắng.

Tiền thị run rẩy rời giường, đề nghị: "Hay hôm nay mình không mở cửa hàng nữa? Tuyết dày thế này, chắc không ai ra ngoài đâu."

Kiều Nhị đang nấu nước, đáp: "Không được, hôm qua đã có khách đặt rau, hôm nay Nhị Trụ sẽ mang đồ đến. Để ta nấu nước, đốt than cho ấm, rồi nàng hãy dậy."

Cuối cùng, Tiền thị cũng rời giường. Nàng ấy mặc cho A Trọng bộ quần áo dày cộp, nhưng thằng bé vẫn hắt xì, khiến nàng ấy lo lắng: "Ta nghĩ nên đưa nhi tử về nhà, ở đây lạnh quá. Trong nhà chắc ấm hơn."

Kiều Nhị gật đầu: "Đúng thế, nếu hôm nay khách không nhiều, chiều nay ta sẽ đưa các nàng về. Chúng ta sẽ ở nhà một đêm, sáng mai ta quay lại."

"Được."

 
Bạn cần đăng nhập để bình luận