Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông

Chương 878

Tuy vậy, nam tử kia không ngờ Chân Nguyệt lại có thể đối đáp sắc sảo đến vậy, đành ngập ngừng," Ngươi ngươi... Lời nói của phụ nhân"

Vẻ mặt Chân Nguyệt không thay đổi,"Ta là phụ nhân, nhưng ta cũng là dân, đương kim Thánh Thượng cũng không có cấm nữ nhân không thể nói đi?"

Kiều Triều: "Đương nhiên không có." Thời điểm lúc trước vẫn chưa thống nhất, hắn từng hạ mệnh lệnh không kể là nam hay nữ, nếu có tài trong trồng trọt, kỹ thuật dệt, ý tưởng nghiên cứu vũ khí linh tinh đều có thể đến các nơi trong nha môn nói, nếu thật sự tốt còn có thể đạt được khen thưởng, khen thưởng có lớn có bé, lúc ấy còn rất náo nhiệt.

Người nọ không đối đáp được, chỉ bỏ lại một : "Nữ tử cùng tiểu nhân khó có thể nuôi ! Ta không chấp nhặt với các người nữa!"

A Sơ khẽ thì thầm: "Nương, hắn ta không thể nói lý lẽ nên chỉ biết kiếm cớ."

Chân Nguyệt: "Không cần chấp hắn ta, ta nghĩ với thái độ như thế này, thì hắn ta cũng khó mà đỗ cao trong thi đình."

Đúng lúc ấy, một nam tử ngồi gần đó vỗ tay, khen ngợi: "Ý kiến của phu nhân thật tuyệt vời! Ta có thể ngồi cùng bàn được không?"

Chân Nguyệt không phản đối, quay sang hỏi Kiều Triều: "Chàng thấy sao?"

Kiều Triều gật đầu: "Cứ tự nhiên."

Người khách chắp tay cúi chào rồi tự giới thiệu: "Tại hạ là Trương Thiếu Xuyên, người Lạc Châu. Lần này lên kinh để dự kỳ thi."

Kiều Triều cũng gật đầu đáp lễ: "Ta họ Lâm, đây là phu nhân và nhi tử Lâm Sơ."

Trương Thiếu Xuyên nhìn đôi phụ tử, trong lòng thắc mắc không biết có phải cả hai người họ cùng lên kinh đi thi không, nên hỏi: "Thật là kỳ ngộ! Vậy hai vị cũng là thí sinh lên kinh sao?"

Kiều Triều mỉm cười: "Cũng có liên quan đến khoa cử." Không đi thi, chỉ làm giám khảo.

Trương Thiếu Xuyên quay sang Chân Nguyệt, nói tiếp: "Vừa rồi nghe phu nhân phát biểu thật tâm đắc, ta rất tán đồng. Cuối cùng việc trọng văn hay trọng võ đều là tùy vào ý chỉ của Thánh Thượng, người hẳn là hiểu rõ nhất điều quốc gia cần."

Chân Nguyệt cười đáp: "Ta cũng nghĩ thế. Đương kim Hoàng Thượng là vị quân vương ưu tú, chắc chắn ngài biết cách cân nhắc phải trái để giữ thiên hạ bình an, đúng không?" Nói xong, nàng nhìn Kiều Triều đầy ẩn ý.

Kiều Triều cố giữ vẻ nghiêm trang nhưng không giấu được nụ cười mãn nguyện, khẽ gật đầu đáp: "Phu nhân nói rất đúng."

Bên cạnh, A Sơ bỗng hỏi Trương Thiếu Xuyên: "Kỳ thi năm nay có chút thay đổi, sau khi thi đỗ còn phải qua bài kiểm tra riêng của từng bộ phận. Nếu đỗ đạt, huynh muốn làm ở đâu?"

Trương Thiếu Xuyên suy nghĩ rồi đáp: "Ta mong muốn được vào Hàn Lâm Viện. Nơi đó sẽ giúp ta có cơ hội gần Thánh Thượng, cũng dễ dàng thăng tiến hơn. Nếu không được, thì ta muốn vào Hộ Bộ."

A Sơ hỏi tiếp: "Không muốn ra ngoài kinh thành làm quan sao?"

Trương Thiếu Xuyên cười đáp: "Ta mong muốn được ở lại kinh thành. Còn huynh thì sao?"

A Sơ đáp: "Ta cũng muốn ở lại kinh đô. Mong rằng sau này chúng ta có thể gặp lại nhau ở đây."

"Đa tạ huynh, hy vọng được như lời huynh nói."

Khi ấy, chưởng quầy lại lớn tiếng: "Chủ nhân của tiểu điếm rất cảm kích các vị đã cùng nhau tranh luận, xin tặng mỗi người một gói trà. Quý vị nào thiên về văn thì đặt gói trà vào rương bên trái, nếu trọng võ thì đặt vào rương bên phải. Chủ nhân muốn xem hướng đi nào được nhiều người ủng hộ hơn."

Mỗi bàn đều nhận được một gói trà. Khi Chân Nguyệt cũng nhận được, nàng mỉm cười nhìn Kiều Triều, đưa gói trà cho chàng: "Chàng bỏ giúp ta."

 
Bạn cần đăng nhập để bình luận