Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông

Chương 577

Kiều Nhị và Kiều Tam vẫn tiếp tục bán đồ ăn ở huyện thành. Sau vài ngày, họ đã có nhiều khách quen. Một khách hàng lớn còn đặt hẳn 50 bình tương đậu nành và 50 bình tương ớt. Tương ớt làm dễ, nhưng tương đậu nành thì trong nhà không có đủ, vì cần thời gian phơi và ủ men khá lâu.

"Vậy tương ớt giao trước, còn tương đậu nành có bao nhiêu ta lấy bấy nhiêu trước."

"Không thành vấn đề."

Khi về nhà báo tin, cả nhà liền bắt đầu làm tương ớt và chuẩn bị tương đậu nành. Vì số lượng lớn, họ phải mua thêm vài cái lu để ướp dưa chua và măng.

Thời gian trôi qua, huyện thành ngày càng đông đúc hơn, các cửa hàng dần mở cửa trở lại, hàng hóa cũng phong phú hơn. Giá cả lúc đầu rất đắt đỏ, nhưng khi hàng hóa trở nên dồi dào, thì giá cũng giảm dần.

Kiều gia điều chỉnh giá bán rau củ của mình cho hợp lý. Tuy giá vẫn cao hơn các nhà khác, nhưng nhờ chất lượng vượt trội, vẫn có nhiều người chọn mua của Kiều gia, nhất là khách quen, những người không ngại chi trả thêm để có đồ ăn ngon.

Thủ vệ hoàng tam ở cổng thành là một trong số những người như vậy. Trước đây hắn ta cũng từng mua rau ở các gia đình khác, nhưng cảm thấy không ngon bằng rau của Kiều gia. Nhi tử hắn ta chỉ ăn rau của Kiều gia, còn rau nhà khác thì không chịu, thậm chí cho rằng rau nhà khác có vị đắng, trong khi rau Kiều gia lại ngọt và ngon hơn hẳn.

Dù bản thân hoàng tam và nương tử không phân biệt rõ vị ngọt hay đắng, nhưng họ cũng cảm nhận được rằng rau Kiều gia luôn ngon hơn nhiều.

Thời gian gần đây, Kiều gia đã bổ sung thêm nhiều đồ đạc vào nhà, từ bông vải, vải dệt đến gia cụ. Căn nhà vốn trống trải nay đã có vẻ ấm cúng hơn. Trong đại sảnh có đặt bàn ghế, khi có khách đến chơi cũng có chỗ để ngồi. Ngôi nhà dần trở lại với dáng vẻ tươm tất như trước. Phòng bếp rất nóng, Kiều Trần thị khi nấu nướng ra mồ hôi ướt đẫm lưng áo.

Tiền thị cũng vừa lau mồ hôi vừa nói: "Trời nóng quá, hay là chúng ta mời Trịnh nương tử về giúp đỡ? Giờ việc nhà cũng nhiều, mà bụng tam đệ muội ngày càng lớn rồi. Đại tẩu thấy sao?"

Chân Nguyệt đáp: "Cũng được."

Kiều Trần thị đến nhà Trịnh nương tử để hỏi chuyện, nhưng Trịnh nương tử từ chối. Sau vụ việc trước kia với tên trộm, sức khỏe của bà Trịnh không tốt, nên Trịnh nương tử phải ở nhà chăm sóc bà ấy.

Tiểu Phúc giờ cũng đã lớn và có thể giúp đỡ việc nhà. Đất ruộng trong nhà họ đã được gieo trồng, lương thực thu về cũng đủ ăn nên không cần quá vất vả như trước.

Kiều Trần thị thông cảm: "Không sao đâu, nếu nhà ngươi cần giúp gì thì cứ nói với chúng ta."

Trịnh nương tử cúi đầu cảm ơn: "Cảm ơn Trần thẩm, nếu không có nhà thẩm giúp đỡ, chắc nhà con cũng không biết làm sao."

Kiều Trần thị vỗ nhẹ tay nàng: "Không cần khách sáo, cùng thôn cả mà."

Sau khi không thể nhờ Trịnh nương tử, Kiều Trần thị định tìm người khác giúp, nhưng không biết nên tìm ai. Hồ gia hiện tại cũng khá bận rộn vì trước đó Hồ lão đại kiếm được nhiều tiền và xây dựng được một ngôi nhà khang trang. Mặc dù không lớn bằng nhà Kiều gia, nhưng cũng được xem là rất đáng ngưỡng mộ trong thôn.

Hồ gia khi có tiền cũng học Kiều gia cũng trồng rau củ, trong nhà cũng rất bận, mọi người đều nói bà Hồ về sau đi theo Kiều Trần thị đều được sống sung sướng.

Bà Hồ nghe vậy cười đến nỗi đều lộ cả hàm răng sún.

 
Bạn cần đăng nhập để bình luận