Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông

Chương 660

Sáng hôm đó, khi Kiều Nhị mở cửa hàng, hắn phát hiện một người nằm c.h.ế.t cóng ở góc đường. Kiều Nhị sợ hãi chạy vội đi báo quan. Quan binh đến chỉ đưa t.h.i t.h.ể đi và báo cho gia đình nạn nhân, sau đó Kiều Nhị mới biết rằng người c.h.ế.t vì rét đã nhiều vô kể.

Ở nhà, Chân Nguyệt bảo mọi người thu dọn rau củ còn dùng được, rồi đem về cất vào kho. Khi trở về, Kiều Triều và mọi người đều lạnh đến mức run cầm cập. Chân Nguyệt vội cho người đun nước nóng để họ tắm rửa cho ấm người, từng người uống chén canh gừng lớn để tránh bệnh tật.

Buổi tối, Kiều Triều nằm trên giường, không ngừng nhìn Chân Nguyệt, rồi bỗng nhiên chọc chọc vào má nàng, cảm nhận sự mềm mại dưới ngón tay. Trong lòng hắn lại vang lên suy nghĩ: A Nguyệt của ta, nàng đúng là tiên nữ sao?

Tiên nữ có thể một ngày nào đó có thể rời đi không, ví dụ như hoàn thành nhiệm vụ nào đó rồi trở về trời cao?

Kiều Triều bỗng nhiên cảm thấy hơi lo lắng. Không tự chủ được, hắn siết chặt vòng tay, làm cái ôm Chân Nguyệt càng chặt hơn.

Nếu một ngày nàng phải bay về trời, hắn biết làm sao để giữ nàng lại đây mãi?

Ý nghĩ ấy cứ quanh quẩn trong đầu khiến Kiều Triều trằn trọc mãi, trong khi Chân Nguyệt đang say ngủ lại cảm thấy có gì đó không ổn. Nàng khó chịu vì bị ôm quá chặt, trong giấc mơ còn thấy mình bị trói buộc không thể thoát ra. Chân Nguyệt giật mình tỉnh dậy, phát hiện ra mình bị Kiều Triều ôm chặt cứng trong lòng, không thể động đậy. Nàng bực mình đẩy hắn ra, xoay người sang hướng khác, kéo chăn lên và cố ngủ tiếp.

Thế nhưng, không bao lâu sau, Kiều Triều lại rón rén ôm lấy nàng từ phía sau. Lần này, Chân Nguyệt nhận thấy điều gì đó khác thường. Nàng đập nhẹ vào n.g.ự.c hắn, giọng vẫn còn ngái ngủ: "Huynh không ngủ sao? Còn quấy rầy ta làm gì?"

Kiều Triều không đáp, chỉ tiến lại gần hôn nhẹ lên khóe môi nàng, rồi đột nhiên cắn nhẹ vào môi khiến nàng thốt lên kinh ngạc, cũng làm nụ hôn trở nên sâu hơn, Chân Nguyệt lúc sau cảm thấy n.g.ự.c mình như bị thiêu đốt bởi hơi ấm của hắn.

Đêm đông giá lạnh trên giường, nhưng không gian giữa hai người lại ấm áp đến không chịu nổi. Chân Nguyệt thở dốc, đầu ló ra khỏi chăn để hít thở không khí mát mẻ. Khi gió lạnh lùa vào, nàng run lên bần bật, nhưng ngay sau đó đã bị kéo trở lại dưới lớp chăn ấm áp.

Mãi đến khi gà gáy vang lên báo hiệu bình minh, Chân Nguyệt mới đẩy Kiều Triều,"Huynh đi xem A Sơ thế nào."

Kiều Triều nhẹ nhàng hôn lên trán nàng, rời giường với thân hình cường tráng, trên lưng còn hiện rõ những vết đỏ do đêm dài để lại. Hắn nhanh chóng mặc quần áo rồi mở cửa đi sang phòng A Sơ. Thấy nhi tử đang ngủ say, gối đầu rơi xuống đất, Kiều Triều nhặt lên, đặt lại ngay ngắn rồi đắp chăn lại cho nhi tử trước khi trở về phòng.

Khi quay lại, hắn nhanh chóng cởi bỏ quần áo và chui vào chăn, lại kéo Chân Nguyệt vào vòng tay, khiến nàng lần nữa chìm vào cơn cuồng nhiệt không dứt.

Chân Nguyệt bực bội cắn hắn một cái: "Hôm nay huynh bị làm sao vậy?" Vẫn luôn lôi kéo nàng làm...

Kiều Triều im lặng, định hôn nàng nhưng bị Chân Nguyệt né tránh. Bất ngờ, hắn giữ lấy cằm nàng, áp sát và trao nàng nụ hôn đắm đuối. Khi Chân Nguyệt còn đang nghĩ hắn phát điên, đang muốn từ chối, thì bỗng nhiên hắn hỏi: "Nàng sẽ không rời đi chứ?"

Chân Nguyệt sửng sốt,"Rời đi? Cái gì rời đi?"

Kiều Triều: "Nàng sẽ không rời bỏ ta, đúng không?"

Chân Nguyệt sờ sờ trán hắn: "Huynh đang nói cái lời ngốc nghếch gì vậy? Rời đi? Ta đi đâu được chứ? Ta ra ngoài kia không bị đông c.h.ế.t mới lạ!"

Kiều Triều ngập ngừng: "Nàng cũng có thể bị đông c.h.ế.t sao?"

Chân Nguyệt trợn mắt: "Huynh điên à? Trời lạnh thế này, ai mà không đông c.h.ế.t được? Ta là người, không phải thần tiên."

Kiều Triều như không tin, ngập ngừng hỏi lại: "Nàng không phải thần tiên thật sao?"

Chân Nguyệt nói đùa: "Nếu có là tiên nữ thì ta cũng chẳng có pháp thuật gì cả."

 
Bạn cần đăng nhập để bình luận