Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông

Chương 264

Tức phụ Tiền đại cũng không dám cãi lại, chỉ lặng lẽ theo sau mẹ chồng. Ba người trở về nhà lấy dây thừng rồi hùng hổ kéo nhau tới Kiều gia. Lúc này, gia đình Kiều Đại Sơn đang ngồi trò chuyện về vụ án của hai huynh đệ Tiền gia.

"Phạt tù một năm và bị đánh 30 đại bản," Kiều Nhị kể lại."Bồi thường thì chỉ có 10 văn tiền."

Tiền thị nghe vậy không kìm được bực tức: "Quá nhẹ! Chỉ có 10 văn thôi à? Những thứ bị trộm trước đây chắc chẳng còn hy vọng gì để đòi lại."

Kiều Nhị đáp: "Dù sao bọn chúng cũng bị phạt rồi, coi như cũng đã trả được mối thù."

Chân Nguyệt suy tư: "Chúng không thừa nhận đã trộm lần trước à?"

Kiều Nhị lắc đầu: "Không, chúng nói đây là lần đầu tiên."

Chân Nguyệt nói tiếp: "Ta chỉ lo không phải chỉ có Tiền gia trộm, mà còn có những kẻ khác nữa. Nhớ lại vụ trước trộm lương thực ở nhà Lâm gia, đến giờ vẫn chưa bắt được thủ phạm."

Kiều Triều trầm ngâm: "Đêm nay chúng ta sẽ ra ngoài xem có ai còn dám bén mảng."

Đột nhiên, từ ngoài cổng vang lên tiếng hét lớn: "Kiều Trần thị! Kiều Đại Sơn! Mau ra đây!"

Tiếng hét làm Tiểu A Sơ trong lòng Chân Nguyệt giật mình khóc thét."Oa - nương!" Tiểu A Sơ vội vã nép chặt vào lòng nương. Chân Nguyệt ôm con dỗ dành: "Nương ở đây, không sao đâu."

Kiều Triều mặt hằm hằm đi ra ngoài. Vừa mở cổng, hắn đã thấy một bàn tay giơ lên định tát mình. Kiều Triều nhanh chóng né tránh, trước mặt là bà Tiền hai nàng dâu."Các ngươi là ai?" — Kiều Triều hỏi.

Bà Tiền tức giận giơ tay định tát tiếp, nhưng Kiều Triều nhanh chóng bắt lấy tay bà ta, đẩy mạnh ra. Bà Tiền lập tức ngã ra đất, liền khóc lóc rống lên: "Ôi trời ơi! Kiều gia đánh người! Họ muốn g.i.ế.c ta!"

Kiều Triều đứng đó, bàng hoàng vì tình huống này, không ngờ lại gặp phải màn ăn vạ này. Trong nhà, Chân Nguyệt vừa dỗ Tiểu A Sơ xong, nghe tiếng liền nổi giận. Nàng giao con cho Kiều Trần thị rồi bước nhanh ra ngoài.

Chân Nguyệt bước tới, tiện tay vớ lấy một cây chổi gần đó."Dám đến nhà ta ăn vạ hả? Muốn ta đánh c.h.ế.t luôn không? Dám làm con ta sợ, còn định đánh trượng phu ta nữa!" Nói rồi, nàng liền giơ cây chổi đánh thẳng vào người bà Tiền.

"Mau đứng dậy đi! Còn giả vờ nằm đây làm gì nữa!"

Kiều Triều đứng bên nghe Chân Nguyệt nói "trượng phu ta" mà cảm thấy lòng ấm áp. Trong khi đó, thôn dân kéo nhau tới xem náo nhiệt, còn nàng dâu cả Tiền gia thấy mẹ chồng bị đánh liền gào lên: "Chân thị! Ngươi dám đánh nương ta? Ta sẽ liều mạng với ngươi!"

Không kịp để nàng ta lao vào, Tiền thị và Kiều Nhị đã nhanh chóng nhảy vào can thiệp. Hai bên lao vào xô xát, bà Tiền cũng đứng dậy định tham gia, nhưng Chân Nguyệt không cho ai cơ hội. Nàng xoay người đá bay một người, tay tóm cổ áo người khác, để cho đầu húc thẳng vào người thứ ba.

"Ngao!"

"A a a!"

Tiếng kêu la vang lên khắp nơi.

Khi trưởng thôn đến nơi, Chân Nguyệt chỉ hơi xộc xệch tóc tai, Tiền thị còn ổn hơn một chút, chỉ bị cào vào tay, còn ba người nhà bà Tiền và nàng dâu thì nằm lăn lóc dưới đất, khóc lóc thảm thiết.

Chân Nguyệt nhìn thoáng qua đám đông đang xem náo nhiệt, ai cũng giật mình sợ hãi, lùi bước ngay lập tức."Chân thị hung tàn quá!" — họ thầm nghĩ, không ai dám dây vào.

Bà Tiền quỳ rạp trên mặt đất, khóc lóc: "Trời ơi! Ta không sống nổi nữa! Nhi tử ta bị Kiều gia đưa vào ngục giam, giờ họ lại còn đánh ta và các nàng dâu nhà ta. Không còn thiên lý nữa rồi! Oa oa oa-"
Bạn cần đăng nhập để bình luận