Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông

Chương 424

"Còn sống làm sao nổi nữa? Nếu để nhi tử ta ra chiến trường, chưa chắc nó có thể về được. Ta phải đưa nhi tử ta đi trốn!" Nhiều người quyết định trốn vào núi sâu, hy vọng triều đình sẽ không tìm thấy họ.

Thảm họa chưa qua, lương thực thiếu thốn, mùa màng khô héo, vậy mà giờ còn bị trưng binh. Như thế này làm sao người dân có thể sống được đây a. Sống không nổi nữa! Cẩu triều đình này! Nhiều người đã bắt đầu chửi bới triều đình, nhưng dù có thế nào, lệnh trưng binh vẫn được thi hành như thường.

Không khí trong nhà Kiều gia cũng nặng nề. Khi Kiều Triều tuyên bố mình sẽ đi lính, Kiều Nhị và Kiều Tam lập tức đứng lên tranh đi thay.

Mạn Châu đương nhiên không muốn trượng phu mình đi, hai người mới cưới chưa lâu, nàng ấy còn chưa có hài tử. Nếu trượng phu ra chiến trường... nàng ấy không dám nghĩ đến kết cục.

Tiền thị càng lo hơn, nàng ấy đang mang thai, nếu Kiều Nhị không ở nhà, thì nàng ấy biết phải làm sao bây giờ? Nàng ấy cảm giác bụng mình lại nhói đau.

Kiều Đại Sơn vốn đã lo lắng vì mùa màng thất bát, nay càng thêm ưu sầu. Ông thở dài: "Để ta đi. Ta đã già rồi, các con chỉ cần hiếu thuận với nương các con là được."

Vân Mộng Hạ Vũ

"Cha!"

Kiều Trần thị rưng rưng nước mắt,"Lão nhân!"

Kiều Triều đứng dậy: "Không cần phải nói nữa. Ta và đại tẩu các đệ đã bàn bạc kỹ rồi, ta sẽ đi. Ta hứa sẽ trở về, sau này các đệ hãy nghe theo lời đại tẩu. Nàng nói gì, các đệ cứ làm theo."

"Đại ca!" Kiều Nhị định nói gì đó, nhưng Kiều Triều giơ tay ra hiệu cho hắn đừng nói thêm.

Kiều Triều nhìn quanh mọi người trong nhà: "Ta có thể sống sót trở về. Còn các ngươi, nếu đi, cũng chỉ là làm kẻ c.h.ế.t thay thôi! Lão Nhị, đệ biết b.ắ.n cung sao? Lão Tam, đệ từng đi săn chưa? Các đệ có thể chiến đấu không?"

Kiều Nhị và Kiều Tam cúi đầu, lúng túng không nói nên lời. Họ chợt nhận ra mình chẳng có khả năng gì, thậm chí còn không biết săn b.ắ.n hay b.ắ.n cung.

"Cha đã lớn tuổi, chạy không nổi nữa, nên ba người đừng tranh giành. Để ta đi là tốt nhất."

Lúc này, Chân Nguyệt mới lên tiếng: "Ta ủng hộ lão đại các ngươi đi."

"Đại tẩu!" Mọi người nhìn Chân Nguyệt. Nàng bình tĩnh nói: "Lão đại các ngươi nói đúng, các ngươi đi chỉ là làm kẻ hi sinh thay người ta thôi. Đại ca các ngươi còn có chút hy vọng trở về."

Lời của Chân Nguyệt chỉ là để trấn an mọi người, nhưng nàng biết rằng hy vọng sống sót trên chiến trường là rất mong manh. Kiều Triều dù có biết săn bắn, có chút sức mạnh, nhưng cũng chỉ là một nông dân. Tuy vậy, hắn vẫn có nhiều cơ hội hơn so với Kiều Nhị và Kiều Tam.

Nàng không muốn Kiều Đại phải ra trận, nhưng nếu không phải Kiều Đại thì ai sẽ đi? Nàng không thể nghĩ đến chuyện mất đi bất kỳ ai trong gia đình.

Cuối cùng, mọi việc được quyết định. Tên của Kiều Triều được ghi vào danh sách đăng ký.

Nhà Trịnh nương tử may mắn, vì tiểu nhi tử của nàng ấy còn nhỏ, chưa đến tuổi đi lính. Hơn nữa, đại nhi tử của nàng ấy vẫn chưa rõ sống chết, chỉ có một lá thư gửi về từ chiến trường, sau đó mất liên lạc.

Trong phòng, Chân Nguyệt đang chuẩn bị đồ đạc cho Kiều Triều. Nàng không hiểu về chiến tranh, chỉ biết chuẩn bị quần áo và lương khô cho hắn. Những dược liệu trong nhà cũng được gói ghém, bao gồm cả một ít Bản Lam Căn, để nếu bị cảm, hắn có thể nấu uống.

"Trong quân đội sẽ phát vũ khí, còn cung tiễn trong nhà thì nàng cứ mang theo mà dùng," Kiều Triều nói với nàng.

Chân Nguyệt ở bên cạnh cầm một tấm ván gỗ dày, vụng về khâu vào bên trong áo chỗ n.g.ự.c của Kiều Triều. Nàng nghĩ, khi nàng luyện b.ắ.n cung, mũi tên có thể xuyên qua ván gỗ, nhưng ít nhất cũng làm giảm lực. Nàng hy vọng nó có thể giúp Kiều Triều chống đỡ được chút nào trong trận chiến.

Sắt thép khó kiếm, nên nàng đành dùng ván gỗ.

Bạn cần đăng nhập để bình luận