Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông

Chương 672

Tiểu A Sơ vội chạy về hậu viện gọi: "Nương, nương, Kiều Lực thúc thúc đã về, nhưng phụ thân không về."

Nghe vậy, Chân Nguyệt đoán chắc đã xảy ra chuyện gì, liền nói: "Ta đi xem."

Khi Chân Nguyệt ra đến tiền viện, Kiều Lực nhanh chóng báo cáo: "Đại thiếu phu nhân, thiếu gia đang ở trấn trên. Khi thiếu gia và tiểu nhân đến nhà cữu lão gia thì phát hiện cả nhà ngất xỉu trên sàn, có lẽ vì khi sưởi ấm đốt than lại đóng kín cửa sổ và cửa chính."

"Thiếu gia và tiểu nhân nhanh chóng gọi người đưa họ lên trấn khám. Đại phu bảo may mà đưa đến kịp, nếu không đã nguy hiểm tính mạng."

"Thiếu gia chắc sẽ ở lại trấn trông coi, chờ khi nào cữu lão gia khỏe mới về."

Chân Nguyệt trầm ngâm, không ngờ chuyện lại xảy ra như vậy. Nàng nói: "Được rồi, ngươi đi nghỉ ngơi một chút đi."

Kiều Lực đáp: "Vâng."

Chân Nguyệt liền dặn Giản Thật: "Ta sẽ chuẩn bị chút đồ, ngươi sau đó đi lên trấn đi theo Kiều Đại."

"Dạ."

Kiều Trần Thị vốn đang nghỉ ngơi trong phòng, nghe thấy động tĩnh liền vội ra hỏi: "Có chuyện gì vậy?"

Chân Nguyệt kể lại sự việc. Nghe xong, Kiều Trần Thị cũng hoảng hốt: "May mà lão đại đến kịp thời."

Kiều Triều ở trấn trên lo cho cả nhà Chân lão đại. Đến khi mặt trời sắp lặn, Giản Thật đến và mang theo một túi đồ lớn: "Đây là đại thiếu phu nhân bảo tiểu nhân mang đến cho thiếu gia."

Kiều Triều nhận lấy đồ: "Cảm ơn, vất vả rồi."

Mãi đến tối, Chân lão đại mới tỉnh lại. Đầu óc hắn ta còn hơi mơ hồ, thấy Kiều Triều thì nước mắt rơi xuống, hắn ta vỗ tay Kiều Triều, nói: "Muội phu, may mà đệ đã đến. Nương tử và nhi tử ta thế nào rồi?"

Kiều Triều an ủi: "Bọn họ không sao, mọi người cứ nghỉ ngơi cho khỏe."

Chân lão đại gật đầu, khép mắt lại nghỉ.

Sáng hôm sau, cả nhà dần tỉnh táo lại. Dù chưa hoàn toàn hồi phục, nhưng sức khỏe đã ổn định hơn.

Ở lại y quán mãi cũng không tiện, Kiều Triều nhờ người giúp đưa cả nhà Chân lão đại về nhà. Giản Thật được cử ở lại để chăm sóc, bởi vì trong nhà ai cũng ốm yếu, không thể tự lo liệu được.

Sau khi sắp xếp ổn thỏa, Kiều Triều trở về kể lại sự tình cho Chân Nguyệt: "Ta để Giản Thật ở lại chăm sóc họ, đợi vài ngày khi họ khỏe hẳn, hắn sẽ quay về."

Kiều Trần Thị ngồi bên nghe liền đồng tình: "Ừ, cứ làm như vậy."

Chân Nguyệt thắc mắc: "Trước đây chẳng phải đã nói rõ là khi sưởi ấm không được đóng kín cửa sổ sao? Họ không biết à?"

Kiều Triều: "Trước kia, trưởng thôn đã nhắc nhở từng nhà rồi, nhưng ở các thôn khác thì có lẽ chưa chắc."

Trưởng thôn của Đại Nam thôn, Kiều Phong là người rất trách nhiệm, ai trong thôn cũng nghe theo lời ông ấy. Nhưng các thôn khác thì không chắc trưởng thôn của họ có cẩn thận như vậy không.

Chân Nguyệt thở dài: "Phổ biến kiến thức gánh nặn, đường thì xa."

Kiều Trần Thị cũng than: "Chắc tại hôm qua trời quá lạnh, có người nghĩ đóng cửa một lúc rồi mở ra sau cũng không sao. Nhưng đến lúc muốn mở ra thì đã không kịp rồi."

Kiều Triều nhớ lại: "Khi ta vào, Chân lão đại nằm ngay gần cửa," Nhưng lúc đó tình hình quá nguy cấp nên hắn cũng không kịp kiểm tra kỹ trong phòng.

Chân Nguyệt nói: "Chúng ta nên dặn dò hạ nhân thêm một lần nữa, để tránh có người không nghe lời."

Kiều Triều gật đầu: "Ừ, ta sẽ nói rõ với mọi người sau."

Bên kia, Kiều Nhị đi thăm nhà nhị tỷ và tam tỷ của Tiền thị. Cả hai nhà đều không có gì nghiêm trọng, nhưng trời quá lạnh, họ lại không dám dùng củi sưởi ấm, cả nhà chỉ ngồi trên giường, ăn hai bữa mỗi ngày để tiết kiệm củi.

 
Bạn cần đăng nhập để bình luận