[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp

Chương 72

Nguyễn Khê thấy có một người phụ nữ đi ra từ bên trong, tóc ngắn ngang vai, mặc một chiếc váy dài, dáng vẻ này chính là dáng vẻ của cô ba Nguyễn Thúy Chi trong ký ức của cô, chỉ là đã già hơn một chút, cô cười nói: “Cô ba, là cháu đây.”

Mấy năm gần đây Nguyễn Thúy Chi không về nhà mẹ đẻ, khi nhìn thấy Nguyễn Khê khi nhỏ còn bất ngờ.

Sau khi nhìn một lát đôi mắt cô ấy sáng lên, kéo Nguyễn Khê lại nói: “Là Tiểu Khê đó sao,giờ đã lớn thành một cô gái trưởng thành rồi, suýt chút nữa thì không nhận ra.”

Con gái chỉ cần vài năm là đã nhanh chóng trưởng thành, đầu óc và vóc dáng mỗi năm một khác.

Nguyễn Khê cười nói: “Cô đi lâu như vậy rồi không về, ông bà nhớ cô lắm, bảo cháu tới thăm cô một chút.”

Nhắc tới việc về nhà mẹ đẻ, Nguyễn Thúy Chi không nhịn được thở dài, nhưng không nói gì thêm, kéo Nguyễn Khê vào nhà, thấy phía sau cô còn có một chàng trai nhỏ lạ mặt, hỏi: “Đây là ai vậy?”

Nguyễn Khê giới thiệu cho cô ấy: “Bạn của cháu, ở trong thôn ạ.”

“À.” Nguyễn Thúy Chi gật đầu: “Mau, vào trong cùng đi.”

Lăng Hào lễ phép lên tiếng chào hỏi: “Chào dì ạ.”

Nguyễn Khê và Lăng Hào đi theo sau cô ấy, vào nhà ngồi xuống uống nước, uống đến khi cổ hết khát rồi Nguyễn Khê mới phát hiện trong nhà chỉ có một mình Nguyễn Thúy Chi.

Tối muộn rồi, cô có chút tò mò, lập tức đặt chén sứ màu trắng xuống hỏi một câu: “Chồng cô vơi em họ đâu rồi ạ?”

Nguyễn Khê vừa hỏi, Nguyễn Thúy Chi chợt nhớ ra, vội nói: “Đúng ròi, hôm nay các cháu đến đúng lúc sân thể dục trung học Thiên Phượng chiếu phim đêm, chú của cháu với em họ cháu đã sớm tới đó giành chỗ rồi, các cháu mau tới đó xem đi.”

Chiếu phim?

Nguyễn Khê quay đầu lại nhìn về phía Lăng Hào, hai người nhìn nhau một lát.

Trên núi không có người chiếu phim, Lăng Hào ở trên núi bốn năm chưa từng xem bộ phim nào. Trong trí nhớ cô cũng chưa từng được xem phim, trước đây cô theo Lưu Hạnh Hoa tới trấn, nhưng chưa từng được trải nghiệm chuyện vui như vậy.

Nhìn Lăng Hào xong, hai người cùng nhau đứng dậy khỏi băng ghế.

Nguyễn Khê nói: “Vậy chúng ta đi xem xem.”

Nguyễn Thúy Chi đi tới: “Muốn đi thì mau đi đi, hiện tại có lẽ hầu hết vị trí tốt đã không còn nữa rồi, đến chen lấn ở vị trí sau cùng thì chưa chắc đã xem được hình ảnh gì đâu. Không thấy hình thì có thể nghe thấy tiếng, để đồ trên người lại, mau đi đi, xem xong rồi lấy lại.”

Nghe vậy Nguyễn Khê để cặp sách trên người xuống, Lăng Hào cũng để cặp sách và ấm nước xuống theo.

DTV

Nguyễn Thúy Chi nhìn ấm nước và cặp sách của bọn họ, nghĩ ra gì đó, vội hỏi: “Các cháu đã ăn cơm chưa? Nếu chưa ăn thì cầm đồ ăn trong nhà đi mà lót dạ, khi nào về cô sẽ làm thêm đồ ăn cho các cháu.”

Nguyễn Khê vội nói: “Cô à, chúng cháu ăn rồi ạ, trong cặp sách vẫn còn lương khô chưa ăn hết.”

Nguyễn Thúy Chi không nói gì, để bọn họ mau đi.

Cô ấy biết rõ bọn nhóc trong thôn chưa từng được xem phim, hiếm khi có dịp như vậy, dù thế nào cũng phải để cho Nguyễn Khê đi xem thử.

Vì đã hòa nhập với nhịp sống ở thời đại này nên Nguyễn Khê thực sự muốn đi xem phim một chút, giống như lớn như vậy nhưng chưa từng được xem phim vậy. Cho nên cô không muốn làm lỡ thời gian, kéo Lăng Hào chạy ra bên ngoài.

Vừa hay lúc bọn họ hỏi thăm tìm nhà Nguyễn Thúy Chi có đi ngang qua khu gần trung học Thiên Phượng, cho nên hiện tại không cần hỏi lại đường, cứ như vậy chạy thẳng tới trung học Thiên Phượng là được.

Vì có chuyện mới mẻ trước mắt, Nguyễn Khê và Lăng Hào tạm quên đi mệt mỏi.

Bọn họ chạy tới trung học Thiên Phượng, thực sự thấy ở sân thể dục chật ních người.

Vì dáng người bọn họ thấp bé, chen chúc ở đằng sau hoàn toàn không nhìn thấy màn hình hoàn chỉnh,chỉ có thể một nửa ở phía trên.

Nguyễn Khê thử nhón chân lên: “Hoàn toàn không nhìn thấy gì.”

Lăng Hào cao hơn cô, nhưng cũng không thể nhìn được toàn bộ màn hình: “Tôi cũng không nhìn thấy.”

Cậu thử nhón chân lên, nghĩ mình có thể năng Nguyễn Khê lên, mình nghe âm thanh còn để Nguyễn Khê xem hình ảnh. Kết quả khi cậu quay đầu lại nhìn thì phát hiện Nguyễn Khê không còn đứng bên cạnh nữa.

Trong lòng cậu trùng xuống, vội quay đầu tìm kiếm xung quanh, lên tiếng gọi: “Khê Khê!”

Gọi vài tiếng vẫn không tìm được Nguyễn Khê, lại nghe được tiếng Nguyễn Khê gọi cậu: “Em trai! Ở đây!”

Lăng Hào cố gắng xác định phương hướng, nhưng vì xung quanh thực sự có quá nhiều người, âm thanh ầm ĩ, hoàn toàn không thể nghe được chính xác âm thanh đến từ đâu. Vì thế cậu phải cố gắng lắng nghe, tìm kiếm xung quanh một chút.

Cuối cùng cậu cũng thấy được Nguyễn khê ở trên một cái cây.

Đó là một gốc cây hoa hòe ở cạnh sân thể dục, cành cây đang mọc lá, lá cây xanh mướt.

Hiện tại đã qua mùa hoa rồi, trên cây không còn bông hoa nào.

Bạn cần đăng nhập để bình luận