[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp

Chương 377

Cứ thấy người nhà, anh ta sẽ nhắc đến chuyện đó một lần, kể cho Tiền Xuyến Nghe, cũng kể cho Nguyễn Thúy Chi và Nhạc Hạo Phong nghe. Đến cuối tuần, Nguyễn Khiết và Trần Vệ Đông về quên, lúc ăn cơm, anh ta cũng kể chuyện đó cho hai người họ nghe.

Nghe xong, Trần Vệ Đông nói: “Đúng là hả lòng hả dạ!”

Năm ngoái Trần Vệ Đông và Nguyễn Khiết chính thức yêu nhau, đến đầu xuân năm nay thì đăng ký kết hôn. Sau khi kết hôn, đơn vị phân nhà cho hai người, nhưng mỗi cuối tuần, họ đều bớt thời gian về thăm quê.

Chung sống nửa năm, Trần Vệ Đông đã quen thuộc với mọi người trong nhà, hoàn toàn không xem mình là người ngoài.

Nói xong chuyện của Tôn Vỹ, đề tài trên bàn cơm lại đổi mấy lần, cuối cùng chuyển đến Nguyễn Khiết và Trần Vệ Đông. Nguyễn Thúy Chi hỏi hai người họ: “Hai đứa không định làm đám cưới sao?”

Nhắc tới chuyện này, Nguyễn Khiết và Trần Vệ Đông nhìn nhau, Nguyễn Khiết nói: “Bọn cháu không gấp, bọn cháu đã bàn rồi, đợi ông bà nội tới, cả nhà cùng tới nhà hàng ăn một bữa náo nhiệt là được.”

Nhắc tới Nguyễn Chí Cao và Lưu Hạnh Hoa, Nhạc Hạo Phong còn nói: “Hay hôm nay chúng ta về ăn tết rồi đón ba mẹ lên luôn đi.”

Nguyễn Thúy Chi nói: “Đây không phải vấn đề chúng ta có đón hay không, là vấn đề hai người họ có muốn tới hay không.”

Nếu như hai cụ kiên trì không tới, thì cũng không thể trói hai người họ tới đây được.

Nguyễn Trường Sinh nói tiếp: “Năm nay về tiếp tục làm công tác tư tưởng với hai cụ.”

Nguyễn Khê vẫn luôn ăn cơm mà không lên tiếng, nhưng đề tài lại chuyển sang cô. Người một nhà đều ăn ý nhìn cô, Nguyễn Thúy Chi mở miệng hỏi: “Tiểu Khê, cháu định lúc nào mang người yêu về ra mắt đấy?”

Kết quả, Nguyễn Khê còn chưa lên tiếng, Trần Vệ Đông đã nói: “Con bé còn nhỏ, không gấp đâu.”

Nguyễn Khê: “…”

Cả nhà nghe vậy đều nhìn Trần Vệ Đông.

Anh ấy cười nói: “Con bé tự nói nó còn nhỏ mà…”

Nguyễn Khê: “…”

Lát sau, Nguyễn Thúy Chi lại nói: “Đã hai tư rồi, không nhỏ nữa, có thể tìm người yêu rồi.”

Nguyễn Khê hắng giọng nói: “Chuyện này không gấp được, tùy duyên đi.”

Nguyễn Khiết và Trần Vệ Đông ăn trưa xong cũng không đi, ở lại chơi một hồi. Nguyễn Khiết cũng rảnh, lấy sách giáo khoa mẫu giáo daỵ Nguyễn Đại Bảo đọc bính âm, Nguyễn Nguyệt cũng chạy tới học cùng.

Đến lúc mặt trời lặn, khoảng bốn năm giờ, Nguyễn Khiết và Trần Vệ Đông mới về lại thành phố.

Nhưng lúc hai người sắp đi, đột nhiên có bốn người xuất hiện ngoài cửa.

Nguyễn Khê nhìn sang còn chưa kịp phản ứng, Nguyễn Khiết đã gọi trước: “Bác cả?”

Ngay lập tức, tiếng cười lại vang lên: “Hồng Quân, Thu Nguyệt, Hồng Binh?”

Nguyễn Thu Nguyệt đứng trước nhất lên mở miệng nói chuyện đầu tiên: “Chị cả, chị họ.”

Lúc này Nguyễn Khê cũng kịp phản ứng lại, vội vàng đi ra đón Nguyễn Thu Nguyệt. Cô cười nói: “Wow, mấy đứa đến thật rồi, còn cao như vậy nữa, nhất thời chị nhìn không ra.”

Nguyễn Thu Nguyệt cười nói: “Ai bảo đã nhiều năm, chị không về thăm bọn em chứ, bọn em không thể làm gì khác hơn là đến thăm mọi người.”

Đúng là đã rất nhiều năm, từ năm 1978 lên đại học tới nay, bọn họ chưa từng về, tới giờ cũng đã sắp sáu năm rồi. Ban đầu còn siêng thư từ qua lại, sau đó cũng ít dần.

Nguyễn Khê xấu hổ nói: “Mãi không bớt thời gian ra được.”

Nói xong, cô lại nhìn về phía Nguyễn Hồng Quân và Nguyễn Hồng Binh, vẫn không nhịn được mà cảm thán: “Wow, đều lớn cả rồi.”

Bây giờ nhìn Nguyễn Hồng Quân chín chắn hơn khi còn bé rất nhiều, lúc cười vẫn còn hơi xấu hổ, giọng nói cũng trở nên trầm thấp: “Đương nhiên rồi, giờ em đã học năm hai rồi mà.”

Chuyện này còn phải cảm ơn năm xưa Nguyễn Khê đã để cậu ấy đi học, nếu không giờ cậu ấy sẽ giống như Nguyễn Thu Dương, không thi đậu đại học, chỉ có thể tùy tiện tìm một công việc để kiếm sống, muốn tiền đồ cũng không có, muốn thu nhập càng không có.

Nguyễn Khê biết cậu ấy thi vào trường quân đội địa phương, nên không hỏi nhiều nữa.

Giờ Nguyễn Hồng Binh vẫn còn là thiếu niên, mặt mũi hơi giống Nguyễn Hồng Quân.

Cậu ấy nói: “Mùng hai em sẽ tựu trường.”

Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết nói chuyện với bọn họ hồi lâu, Nguyễn Thúy Chi mới từ từ trong nhà đi ra. Nhìn thấy Nguyễn Trường Phú, cô ấy lập tức mở to mắt, nói: “Anh cả? Sao anh tới rồi?”

Nguyễn Trường Phú cười khẽ - Đã lâu không gặp, vẫn là em gái tốt nhất.

Ông ta nói: “Có công việc, phải đi công tác, ba đứa này muốn theo cùng nên anh mang tới.”

DTV

Nhưng ông ta cũng rất tò mò, hỏi Nguyễn Thúy Chi: “Thúy Chi, sao em lại ở đây?”

Ông ta tới đây là vì mấy năm nay Nguyễn Khê viết thư cho Nguyễn Thu Nguyệt đều dùng địa chỉ này.

Nguyễn Thúy Chi cười nói: “Em đã ở đây hai năm rồi, Trường Sinh và vợ nó cũng tới.”

Nguyễn Trường Phú nói: “Vậy sao? Sao anh không biết?”

Nguyễn Khê cười – Đúng là bác chẳng biết gì cả, ngay cả chuyện Nguyễn Thúy Chi ly hôn rồi tái hôn mà bác còn không biết nữa là.

Bạn cần đăng nhập để bình luận