[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp

Chương 69

Nói xong anh ta lập tức xoay người đi tìm chổi, hào hứng cầm cây chổi đi vào nhà quét dọn.

Ông thợ may nằm trên xích đu, nhắm mắt lại, khẽ nói một câu: “Đồ ngốc.”

Mặt trời hạ thấp xuống phía tây hơn một chút, gần tới đường chân trời.

Nguyễn Khê và Lăng Hào đã đi hai ngày trên đường núi, dĩ nhiên không còn vui vẻ như lúc ban đầu. Nhưng vẻ mặt hai người cũng không hề mệt mỏi, dọc đường đi đều cổ vũ cho nhau, nói gì mà cố gắng chút nữa, sắp tới rồi.

Hai người đều hiểu đó chỉ là do họ tự an ủi lẫn nhau, cho nên cả hai đều tưởng tượng ra vạch đích ở cách đó không xa.

Lăng Hào nhớ tới lúc đi đường núi lên núi, nhìn đường đi lúc này lại nhìn ánh mặt trời nói: “Lần này thực sự tới rồi.”

Nguyễn Khê nhìn cậu mỉm cười, thở hổn hển nói: “Vậy thì tiếp tục đi đi, thừa thế xông lên nào.”

Lăng Hào: “Ừm.” Một tiếng, đưa tay về phía Nguyễn Khê.

Nguyễn Khê đặt tay vào lòng bàn tay cậu, sau đó hai người tay trong tay, tiếp tục đi về phía công xã từng bước một. Cứ nắm tay đi như vậy không bao lâu, thực sự đã đến công xã rồi.

Đến đích thành công, hai người bắt đầu vui vẻ trở lại, tinh thần cũng lập tức dâng lên.

Lúc này mặt trời vẫn chưa xuống núi hoàn toàn, Nguyễn Khê và Lăng Hào đi dạo trên đường nhỏ ở công xã một chút, đi một lát thì nhìn thấy một quán mì, lập tức ngồi xuống gọi hai bát mì cay, nghỉ ngơi được một chút.

Vừa ngồi chờ ở bàn nhỏ được một lúc, Nguyễn Khê vẫn khom lưng xoa chân.

Lăng Hào chống tay lên mép bàn, đặt cằm lên cánh tay, toàn thân đều trong trạng thái trống rỗng.

Nguyễn Khê xoa xong đôi chân, ngẩng đầu lên, thấy cậu như vậy không nhịn được cười một chút hỏi: “Mệt muốn c.h.ế.t rồi chứ gì?”

Biểu cảm của Lăng Hào vẫn vậy, ánh mắt không di chuyển: “Đi đường núi thực sự không dễ dàng.”

Nguyễn Khê cảm thán theo: “Đúng đấy.”

Cho nên việc rời khỏi núi không phải chuyện dễ dàng nói ra khỏi miệng như vậy, đi bộ ra ngoài đã khó, nói gì tới việc đổi đời. Ở thời đại này, chuyện đi bộ ra ngoài vô cùng nhỏ.

Toàn thân Nguyễn Khê cũng vô cùng mệt mỏi, cũng đặt tay lên mép bàn, nằm xuống nghỉ ngơi.

Đặt cằm lên trên cánh tay, đối mặt với ánh mắt của Lăng Hào.

DTV

Hai người cứ đối mặt với nhau trong tư thế đó một lát, không biết ai cười trước, đột nhiên cùng nhau cười phá lên.

Nguyễn Khê thu lại nụ cười trước, nhìn Lăng Hào nhỏ giọng nói: “Ôi, ngoại hình của cậu thực sự rất ưa nhìn đó, chính là kiểu đẹp trai mà người ta thích đó.”

Nói xong cô duỗi tay xoa khuôn mặt Lăng Hào: “Dịu dàng thật đấy.”

Vừa dịu dàng vừa ngoan ngoãn, nếu như là em trai của mình thì ngày nào cô cùng véo mấy lần mất.

Lăng Hào hơi sững người, bên tai không cảm thấy gì bỗng nóng lên.

Nhưng còn chưa kịp lan tỏa thì mỳ cay của bọn họ đã làm xong.

Thấy mì được bưng lên, hai người vội vàng ngồi thẳng dậy.

Hai ngày đi đường ăn lương khô, hiếm khi có đồ ăn nóng để ăn, Nguyễn Khê không thể chờ được nữa, cầm chén đũa lên, gắp một sợi mì lên ăn, ánh mắt xuất hiện tia hạnh phúc.

Nhưng cô cảm thấy vẫn chưa đủ cay, gọi chủ quán: “Có tương ớt không ạ?”

Chủ quán cầm cho cô một bát tương ớt nhỏ tới, cô thêm nửa thìa vào bát, như vậy mới cảm thấy đầy đủ hương vị.

Lăng hào chỉ ăn ớt trong bát đã thấy đủ cay rồi.

Nguyễn Khê nhìn môi và mặt cậu đỏ lên, không nhịn được cười nói: “Cậu không thể ăn cay sao?”

Lăng Hào nuốt miếng trong miệng xuống: “Trước đây tôi không ăn được, giờ thì ăn được rồi, nhưng cay quá thì vẫn không được.”

Nguyễn Khê ăn một miếng thịt trong bát, hỏi Lăng Hào: “Tôi quên hỏi, nhà cậu ở đâu vậy?”

Lăng Hào nói: “Thân Hải.”

Nguyễn Khê chớp chớp mắt... đúng là một em bé đến từ thành phố lớn.

Cô lại hỏi tiếp: “Nơi đó chắc chắn rất đẹp nhỉ?”

Lăng Hào gật đầu: “Ừm.”

Hai người cứ thế ăn uống, nói hết chuyện này đến chuyện khác...

“Có cơ hội sẽ dẫn chị đi xem...”

“Có cơ hội dẫn tôi đi xem...”

Vẫn chưa dứt câu, hai người sững sờ nhìn nhau một chút, đột nhiên lại cười phá lên cùng nhau.

Ánh mặt trời cuối cùng đã biến mất, trời chạng vạng tối.

Nguyễn Dược Tiến đi từ thôn Kim Quan đến thôn Mắt Phượng đã quá mệt mỏi, khi về nhà đúng lúc Tôn Tiểu Tuệ làm cơm tối. Anh ta cực kỳ mệt mỏi, mệt mỏi đến mức không thèm chào hỏi, lập tức đi vào phòng để rổ xuống, đi đến phòng thì nằm nhoài trên giường.

Tôn Tiểu Tuệ và Nguyễn Trường Quý cũng không gọi anh ta, đợi đến khi làm xong cơm tối, bưng lên bàn, Nguyễn Dược Hoa mới cầm đũa đi tới, thò đầu ra gọi anh ta: “Anh cả, dậy ăn cơm thôi.”

Nguyễn Dược Tiến cố gắng bò lên từ trên giường, đi ra ngoài ngồi xuống bên cạnh bàn.

Tôn Tiểu Tuệ đưa đũa trong tay cho anh ta, nhìn anh ta hỏi: “Thế nào rồi? Ông thợ may vẫn không đồng ý dạy con sao?”

Nguyễn Dược Tiến nhìn về phía cái rổ trống không: “Trứng gà ông ta đã nhận cả rồi, sao có thể không đồng ý được chứ?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận