[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp

Chương 452

Ôn Hiểu cũng cười: “Chưa từng gặp thợ may nào gioỏi như cậu cả.”

Hai người nói qua loa mấy câu, Ôn Hiểu vẫy tay tạm biệt Nguyễn Khê rồi rời đi cùng Tô Dã.

Nguyễn Khê và Trình Nặc Nặc cùng nhau tiễn họ xuống lầu, nhìn bọn họ rời khỏi cổng chính của công ty thì mới quay lại. Sau khi quay lại, Nguyễn Khê cũng không nhàn rồi, cô đến phòng làm việc xem kiểu dáng mà Tô Dã thích, ngồi trước giá vẽ cầm bút vẽ tập trung suy nghĩ ý tưởng.

Ngòi bút hạ xuống, di chuyển trên trang giấy phát ra những tiếng “ soạt soạt”.

Ý tưởng của Nguyễn Khê dần dần hình thành dưới ngòi bút, đến trưa hôm sau, trước khi Tô Dã đến, tổng cộng vẽ được năm bản thảo thiết kế. Sau khi Tô Dã đến, cô đến văn phòng tiếp đãi cô ta, cho cô ta xem bản phác thảo.

Tô Dã nhìn bản phác thảo thì rất thích, nói: “Tất cả đều vẽ giống ý thích của tôi.”

DTV

Nguyễn Khê nghe vậy thì cũng mừng: “Cô chọn ra một bộ trong đó, hoặc là cô còn có ý tưởng gì thì cứ nói với tôi, bây giờ chúng ta sửa lại luôn. Nếu cô hài lòng thì tôi bắt đầu làm bản mẫu.”

Qủa thật Tô Dã có ý kiến muốn đề xuất, nhưng về một vài chi tiết nhỏ, cô ta muốn kết hợp đặc điểm của năm bộ lễ phục lại một chút. Nguyễn Khê nghe ý kiến của cô ta, sửa cho cô ta. Đang sửa thì cô ta nói: “Như vậy hình như là quá rườm rà đúng không?”

Đang sửa cô ta lại nói: “Kết hợp như vậy cảm thấy cũng không hợp, có chút kì kì.”

Vì thế cuối cùng cô ta chọn một bộ trong năm bản phác thảo ban đầu của Nguyễn Khê.

Nguyễn Khê đương nhiên cũng không nói gì, cô ta thích bộ nào thì chọn bộ đó. Đợi cô ta quyết định xong, Nguyên Khê đưa cô ta đi lấy số đo, rồi nói với cô ta: “Tôi làm bản mẫu cho cô trước, đến lúc đó cô mặc thử cảm thấy chỗ nào không ổn thì bảo tôi để tôi sửa.”

Tô Dã vô cùng hài lòng, nói: “Cô làm xong thì gọi tôi, tôi lập tức đến thử.”

Nguyễn Khê không kìm được cười: “Được, làm xong tôi liên hệ với cô ngay.”

Bởi vì bộ lễ phục Tô Dã chọn không có trang trí cầu kỳ, điểm sáng của bộ trang phục là sự va chạm của các mảng màu cùng với kiểu dáng và cắt xẻ mới lạ, cho nên thời gian chế tác ngắn hơn rất nhiều so với thời gian làm bộ váy cưới đó của Ôn Hiểu.

Sau khi làm xong bản mẫu, Nguyễn Khê liền gọi Tô Dã đến thử, khi Tô Dã mặc thử, cô lại sửa lại một vài chi tiết nhỏ, tăng thêm một vài phụ kiện nhỏ cho phù hợp dựa vào hiệu quả thử trang phục của cô ta.

Sau khi nhận được sự đồng ý của Tô Dã thì bắt đầu chế tác chính thức.

Tô Dã vô cùng quan tâm đến bộ lễ phục này của mình, không có việc gì là lại đến chỗ Nguyễn Khê xem xem, xem tiến độ chế tác và hiệu quả làm ra. Mãi đến khi bước chế tác cuối cùng hoàn thành, cô ấy khoác lên chiếc váy, hoàn toàn thỏa mãn và hài lòng.

Lúc lấy lễ phục chuẩn bị rời đi, Tô Dã nói với Nguyễn Khê: “Sau này, lễ phục đi sự tiệc tối của tôi đều tìm cô may có được không? Ôn Hiểu nói cô là bà chủ lớn, không may quần áo cho người khác, tôi cũng được hưởng chút ánh sáng của cô ấy.”

Cảm ơn Ôn Hiểu đã nâng giá trị con người cô lên. Nguyễn Khê cười nói: “Được. Khách do người quen giới thiệu thì sẽ làm, tôi mở công ty may mặc mà.”

Tô Dã lại hỏi: “Vậy những ca sĩ khác trong giới chúng tôi, cũng có thể chứ?”

Nguyễn Khê nhìn cô ta gật đầu: “Đều có thể.”

Tô Dã cười nói: “Được. Tôi mặc quần áo đẹp là lại không kìm được mà muốn chia sẻ. Nếu bọn họ thích, đến hỏi tôi thì tôi liền giới thiệu chỗ cô với bọn họ. À đúng rồi, cô có danh thiếp không?”

Nguyễn Khê quả thực cũng có làm danh thiếp, cô đến bàn làm việc lấy ra một tấm rồi đưa cho Tô Dã: “Bên trên là địa chỉ công ty chúng tôi, cũng có số điện thoại của phòng làm việc này của tôi, gọi điện thoại hay đến thẳng đây đều được.”

Tô Dã nhận lấy danh thiếp cất vào túi: “Được. Sau này tôi cần sẽ đến tìm cô. Nếu thật sự có người muốn đến, tôi sẽ gọi cô trước, hẹn xong rồi mới bảo họ đến.”

Nguyễn Khê đáp: “Được. Cảm ơn cô đã ủng hộ.”

Tô Dã thật lòng nói: “Cảm ơn cô may váy cho tôi. Thực sự là không tìm được ai may váy đẹp như cô hết. Trước đây mỗi lần lên sân khấu tôi đều lo không có trăng phục phù hợp, bây giờ coi như là có trang phục khiến tôi hài lòng rồi.”

Nguyễn Khê và Tô Dxa lại khen ngợi, tâng bốc nhau vài câu, sau đó Nguyễn Khê tiễn cô ta xuống lầu, tiễn cô ta ra khỏi cổng công ty mới quay lại văn phòng ngồi, lấy bản thiết kế ra làm, thoải mái ngâm nga.

Mặt trời lặn rồi lại mọc.

Mùa đông vừa đến, sân trượt băng đã chật kím người đến trượt băng.

Rảnh rỗi nên Nguyễn Khê và Lăng Hào đi chơi. Bây giờ bọn họ không còn không ôm là ngã nữa rồi, bọn họ nắm tay tự do trượt trên sân băng, nhưng cũng cố gắng tránh khỏi đám đông, chỉ chơi riêng hai người.

Bạn cần đăng nhập để bình luận