[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp

Chương 316

Vì nghĩ rằng anh ấy hẳn sẽ biết rõ, cho nên Nguyễn Khê mới đến tìm anh ấy.

Năm trước cô tự mình đi dạo mấy ngày ở thành Tứ Cửu cũng chỉ là cưỡi ngựa xem hoa. Mặc dù quan hệ với các bạn học ở trong trường không tồi, nhưng những người ở ngoài trường có thể giúp đỡ cô cũng không có nhiều, vì vậy cô mới nghĩ đến tìm chàng trai sửa xe này.

Nhưng sau khi nhập học, cô đến đây tìm mấy lần, tiệm sửa xe đều đóng cửa.

Cảm thấy mình đã tìm đúng người rồi, Nguyễn Khê nhìn anh ấy nói: “Tôi tên là Nguyễn Khê, anh tên là gì? Tuy rằng chúng ta không thân, anh còn từng lừa tôi, nhưng cũng tính là đã quen một năm rồi, từ hôm nay chúng ta chính thức kết bạn đi.”

Chàng trai đột nhiên chỉnh tư thế lại nói: “Tôi tên Tạ Đông Dương, cô cứ gọi tôi là Tạ Tam gia thành Tứ Cửu đi.”

Nguyễn Khê: “...”

Cô nhìn Tạ Đông Dương: “Chúng ta đừng khoác lác nữa được không?”

Tạ Đông Dương hắng giọng: “Cô cần tôi giúp chuyện gì.”

Nguyễn Khê không vòng vo với anh ấy: “Tôi muốn mua một cái máy may, nhưng trong tay tôi không có phiếu, cũng không muốn đến chợ đen mua phiếu mới, đắt quá. Tôi vẫn muốn mua một cái máy cũ, anh có cách nào không?”

Sau khi nói xong, cô lại nói thêm: “Cũng không phải nhờ anh giúp đỡ không, tôi sẽ đưa tiền cho anh.”

Tạ Đông Dương nhìn cô: “Tam gia tôi cũng không phải là quan tâm đến tiền đó của cô.”

Nguyễn Khê hít một hơi, hắng giọng nói: “Tôi thấy vừa rồi bộ dáng của Tam gia ngài đang ưu tư nhìn mưa, khoảng thời gian này cũng không có mở cửa, anh đang gặp chuyện gì phiền lòng sao? Nếu không hay là anh nói ra đi, tôi sẽ tư vấn giúp anh một chút.”

Tạ Đông Dương nhìn chằm chằm cô một hồi, nhớ tới cô học trường Bắc Đại thì vội vàng thay đổi sắc mặt, hắng giọng nói: “Thực đúng là có vấn đề, bây giờ không phải là đang cải cách mở cửa sao, có phải là người dân chúng tôi cũng có thể ra đường phố bày bán chút gì đó không?”

Bởi vì là thủ đô, cho nên việc triển khai chính sách cũng rất nhanh.

Nguyễn Khê gật đầu với anh ấy: “Có thể, nhưng mà sẽ bị người ta coi thường.”

Đặc biệt là giai đoạn đầu này, tư tưởng của mọi người vẫn còn đang ở chính sách trước đây, quan niệm mười mấy năm không thể thay đổi trong một sớm một chiều được, cho nên vô cùng coi thường hành vi đầu cơ trục lợi kiểu này. Sợ bị chỉ trỏ, cho nên người làm cũng ít.

Ở trong mắt mọi người, có một công việc biên chế mới được người ta để mắt tới thể diện.

Những người bày quầy hàng trên phố để bán hàng sẽ bị coi là du côn không có công việc không có việc gì làm.

Tất nhiên, đúng thật là những người đó cũng đều là những người không có công việc, không còn cách nào khác mới làm việc này. Không tìm được công việc thì cũng không thể chỉ nằm ở nhà chờ c.h.ế.t được, họ cũng phải tìm cách để kiếm tiền, mà những người có công việc đàng hoàng trông thấy thì đều có hơi khinh thường một chút.

Tạ Đông Dương nói: “Tôi không sợ bị người ta coi thường, chỉ cần tôi có thể kiếm tiền là được rồi. Cô là sinh viên đại học, cô hẳn sẽ hiểu biết hơn so với chúng tôi. Cô thấy tôi ở đây trông coi cửa hàng sửa xe này kiếm nhiều tiền, hay là ra ngoài bày quầy hàng bán đồ kiếm nhiều tiền hơn?”

Nguyễn Khê không chút do dự nói: “Bày quầy hàng!”

Tạ Đông Dương nhìn cô: “Cô nói một chút tại sao đi?”

Nguyễn Khê nói: “Bởi vì cửa hàng của doanh nghiệp nhà nước quá ít, hàng hóa trong cửa hàng cũng quá ít, mà dân cư trong thành lại rất nhiều. Hiện tại cũng có rất ít người bày quầy bán hàng, chỉ cần anh có thể nhập được hàng, anh thử nghĩ xem có thứ gì mà không bán hết được chứ?”

Tạ Đông Dương như thể đã tìm được tri kỷ vậy: “Tôi cũng nghĩ như vậy, nhưng người nhà của tôi lại không đồng ý.”

Nguyễn Khê nói: “Tạ Tam gia của thành Tứ Cửu mà cũng muốn nghe theo lời người khác sao?”

Tạ Đông Dương lập tức ưỡn n.g.ự.c dựng thẳng eo lên: “Cô ... Nói đúng!”

Nhưng trong chốc lát anh ấy lại rũ eo xuống: “Nhưng tôi biết đi nhập hàng ở đâu đây? Cho dù tôi biết rõ thành Tứ Cửu như vậy, cũng không thể tìm được chỗ nhập hàng. Tôi tìm được mấy nhà máy ở ngoại ô, nhưng họ đều nói không để cho tư nhân nhập hàng, nhất định phải có giấy chứng nhận của đơn vị.”

Mấy ngày nay anh ấy không đến cửa hàng sửa xe hẳn cũng chính là vì ra ngoài chạy đi tìm những thứ này nhỉ.

Nguyễn Khê nhìn anh ấy: “Tôi tìm được mấy chỗ rồi, tôi dẫn anh đến đó.”

Khoảng thời gian mà cô tìm kiếm cũng đủ dài, cô dùng nguyên một năm, đầu tiên là thăm dò địa chỉ của tất cả các nhà máy, sau đó thời điểm chính sách quốc gia thay đổi, cô lại đến hỏi lần lượt từng nhà máy xem chính sách trong nhà máy của bọn họ có thay đổi không.

DTV

Hai mắt Tạ Đông Dương sáng lên: “Thật sao?”

Bạn cần đăng nhập để bình luận