[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp

Chương 384

Nguyễn Khiết tan ca đi ra ngoài, thấy bọn họ có chút vui mừng.

Nguyễn Khê nói với cô ấy: “Đi thôi, bọn chị tới đón em tan ca, đêm nay đến nhà em ăn trực, ngủ lại nhà em luôn.”

Nguyễn Khiết cười nói: “Được, đi, chúng ta đi mua đồ ăn.”

DTV

Vì không có ý định ra ngoài ăn cơm tiệm nên năm người họ ngồi trên ba chiếc xe đạp, đi đến cửa hàng thực phẩm mua thịt, mua thịt xong thì ra chợ mua rau và thức ăn, sau đó mang về nhà nấu cơm.

Nguyễn Khiết ở một khu chung cư cao tầng, là phòng do đơn vị chia, ba phòng ngủ một phòng khách. Thời đại này có thể ở loại chung cư cao tầng này coi như đã thoải mái và hãnh diện hơn ở nhà trệt rồi. Có một căn nhà như vậy cũng đủ để người ta hâm mộ.

So với nhà của bà cụ Châu, Nguyễn Hồng Quân và những người khác đương lại thích nhà của Nguyễn Khiết hơn.

Nguyễn Thu Nguyệt còn nói: “Chị cả, nếu chị không từ chức, có lẽ cũng có thể được chia đến nhà như vậy đó.”

Hiện tại nhà chưa được buôn bán nhiều, có được đều nhờ có đơn vị phân chia cho.

Nguyễn Khê cười nói: “Chị thích ở nhà trệt hơn.”

Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết đi vào trong bếp nấu cơm, để cho ba người Nguyễn Hồng Quân chơi ở phòng khách. Nguyễn Khiết và Trần Vệ Đông đã mua cả tivi, ba người họ ở ngoài say sưa xem tivi.

Nguyễn Khiết biết Nguyễn Khê vẫn luôn muốn mua nhà trong thành phố, mà trong thành phố chỉ có nhà trệt sân vuông là dễ bán, vừa rồi còn nhắc tới nhà trệt cô ấy nói với Nguyễn Khê: “Gần đây Trần Vệ Đông khá bận, chờ anh ấy rảnh rỗi thì để anh ấy tìm giúp chị.”

Nguyễn Khê cười nói: “Tự chị đã tìm được một căn rồi.”

Nguyễn Khiết đừng ở bếp nhặt rau, nhìn Nguyễn Khê một cái: “Thật sao? Mua được không? Cần bao nhiêu tiền vậy?”

Nguyễn Khê thái khoai tây thành sợi: “Nhà của một người khách quen cũ của chị, thường hay may quần áo cho bà ấy. bà ấy muốn ra nước ngoài để dưỡng lão, vừa hay con trai bà ấy cần dùng tiền nên phải bán nhà, nói là mười hai nghìn.”

Nguyễn Khiết suy nghĩ một chút: “Vậy cũng không quá đắt.”

Nguyễn Khê nói: “Đợi đến khi Trần Vệ Đông rảnh rỗi, em để anh ấy giúp chị xem qua một chút, tốt nhất là tìm luôn hai căn, đến lúc đó cô ba và mọi người có thể chuyển đến thành phố ở cả, không thể ở nông thôn mãi được, trường học không được tốt.”

Nguyễn Khiết gật đầu: “Được, để em nhờ anh ấy xem giúp chị.”

Hai người vừa trò chuyện vừa nấu cơm ở trong phòng bếp, nấu cơm xong thì bảo ba người Nguyễn Hồng Quân rửa tay ăn cơm.

Khi tắt tivi rồi rửa tay xong, Nguyễn Thu Nguyệt hỏi: “Không chờ anh rể về ăn cùng sao ạ?”

Nguyễn Khiết nói: “Đêm nay anh ấy phải trực lại ở đơn vị, không về đâu.”

Nguyễn Thu Nguyệt gật đầu: “Vâng.”

Bọn họ không nhắc tới Trần Vệ Đông nữa, năm người ngồi xuống ăn cơm, cơm nước xong xuôi thì lại xem tivi ăn trái cây cắn hạt dưa nói chuyện, sau đó từng người đi tắm rồi trở về phòng ngủ.

Mặc dù phòng ngủ trong nhà có đủ, những Nguyễn Khiết. Nguyễn Khê và Nguyễn Thu Nguyệt ở chung một phòng. Hiếm khi thấy ba chị em ở cùng một chỗ, tối hôm qua chưa thể nói chuyện cẩn thận nên đương nhiên hôm nay phải ngủ cùng nhau để nói chuyện.

Vì thể tới tận đêm khuya ba người họ mới ngủ.

Mặc dù ngủ muộn nhưng sáng sớm ba người họ đã dậy rồi. Nguyễn Khiết đi làm, Nguyễn Khê dẫn theo ba người Nguyễn Hồng Quân đi tới công viên Bắc Hải chơi nửa ngày, chèo thuyền hóng gió, buổi trưa vẫn ăn cơm ở tiệm.

Ăn cơm xong xuôi, bốn người họ tìm nơi nghỉ ngơi thêm một lát, sau đó gần đến thời gian phải tới bộ giáo dục.

Sau khi vào trong bằng vé, phát hiện trong hội trường đã có rất nhiều người ngồi ở đó, đương nhiên hầu như đều là các học sinh trung học khoảng mười sáu mười bảy tuổi. Phía trước đã bị ngồi cả, Nguyễn Khê dẫn Nguyễn Hồng Quân và mọi người ngồi ở phía sau.

Dù sao thì ghế ở hội trường hàng sau cao hơn hàng trước, trước sau đều có loa, ngồi ở phía trước hay sau cũng không có gì ảnh hưởng, thứ gì nên nhìn vẫn có thể nhìn, nên nghe vẫn có thể nghe được.

Buổi trưa ăn cơm no, thời tiết buổi chiều cực kỳ nóng nực, hơn nữa hôm qua ngủ muộn nên sau khi ngồi xuống Nguyễn Khê cảm thấy mí mắt có hơi nặng, bắt đầu ngáp rồi buồn ngủ.

Mặc dù buồn ngủ, dù tọa đàm này không chuẩn bị cho những người có độ tuổi như cô nhưng đã tới cả rồi, đương nhiên cô cũng muốn xem thử xem phong thái của những viện sĩ của viện nghiên cứu kia nên cố gắng giữ vững tinh thần.

Giữ vững tinh thần chờ đến khi tọa đàm bắt đầu, mc điều khiển chương trình lên sân khấu nói xong lời dạo đầu, mời một vị viện sĩ có tuổi lên sân khấu.

Nguyễn Khê tựa lưng vào ghế ngồi, căng mắt ra nghe.

Viện sĩ đang nói về các vì sao trong vũ trụ, nói về hố đen và các hố sâu khác, thực ra cũng khá thú vị, những Nguyễn Khê càng nghe càng buồn ngủ. Cô đưa tay lên bịt miệng lại ngáp mấy lần, thực sự không thể chống đỡ nổi, dựa lưng vào ghế ngủ thiếp đi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận