[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp

Chương 431

Sau khi rửa mặt và mặc quần áo xong xuôi, Nguyễn Khê bèn ngồi trước gương trang điểm và làm tóc.

Làm xong quay lưng lại thì thấy Lăng Hào diện đồ tây đang đứng đợi cô.

Nguyễn Khê đứng dậy lấy túi xách, cô đi đến trước mặt Lăng Hào khều cằm anh một cái rồi cười nói: “Đẹp trai quá.”

Bình thường khi đi làm anh không mặc đồ tây, lần trước diện đồ tây là khi hai người kết hôn. Anh chỉ có tất cả hai ba bộ đồ tây, màu sắc cũng chỉ có ba màu đen, xanh và xám trông rất già dặn ổn trọng, nhưng chúng đều là do Nguyễn Khê tự tay may cho anh.

Nguyễn Khê khều cằm anh xong thì định đi ra ngoài, nhưng lại bị anh nắm cổ tay kéo trở về.

Như thể biết được anh tính làm gì, Nguyễn Khê vội đưa tay lên che miệng và né ra đằng sau: “Không được làm lem lớp trang điểm của em.”

Lăng Hào mỉm cười, anh áp vào trán cô và đặt lên đó một nụ hôn.

DTV

Đùa giỡn một hồi hai người mới ra cửa, Nguyễn Khê lên xe tô thêm son, Lăng Hào chở cô cùng nhau đi ăn sáng trước.

Ăn xong bữa sáng thì đi ra đường lớn, Tiền Xuyến và Nguyễn Trường Sinh đã dắt theo Đại Bảo đến trước rồi. Hôm nay hai người Nguyễn Thúy Chi và Nhạc Hạo Phong cũng không đến nhà máy, họ dẫn theo Nguyễn Chí Cao và Lưu Hạnh Hoa cùng đến tham gia buổi khai trương cửa tiệm mới.

Nhân lúc sáng sớm mọi người vẫn chưa ra đường, họ lại kiểm tra và sắp xếp đồ đạc ở bên trong hết một lượt.

Nguyễn Trường Sinh đã chuẩn bị máy cát-xét và mấy chiếc băng đĩa, trong đó đều là những ca khúc thịnh hành trong hai năm trở lại đây, vừa bỏ băng đĩa vào máy cát-xét, ấn nút phát một cái là lập tức có ngay bầu không khí vừa rộn ràng vừa thư thái.

Trong không khí dần nóng lên thì ông mặt trời cũng leo lên cao hơn một đoạn, những lẵng hoa ngoài cửa tiệm ngày càng được bày ra nhiều thêm, những người chen nhau ở trong tiệm cùng ngày một nhiều lên, vào lúc đông người nhất thì ở trong tiệm gần như là chật kín mít.

Người đến xem quần áo nhiều, mà người đến tham gia rút thăm trúng thưởng cũng nhiều.

Vào tiệm tiêu một đồng là mua được một vé rút thăm trúng thưởng, rút trúng quần áo thì lấy quần áo, rút không trúng quần áo thì cũng được tặng một chiếc khăn quàng cổ đẹp mắt, có thế nào thì khách hàng cũng không bị lỗ. Đương nhiên là rất khó rút trúng quần áo, Nguyễn Khê cũng chỉ chuẩn bị tổng cộng có ba bộ thôi.

Bởi vì bị việc rút thăm dụ dỗ nên có rất nhiều khách rút thăm xong không chịu đi mà vẫn ngồi trong tiệm xem, xem thử người nào may mắn rút trúng được quần áo. Dĩ nhiên khi nhiều người ở lại thì người mua quần áo cũng sẽ nhiều theo.

Những người phụ trách tiếp đón khách hàng và bán quần áo gồm Nguyễn Trường Sinh, Tiền Xuyến và chủ tiệm đã được huấn luyện, Nguyễn Khê và Lăng Hào bèn cùng nhau đi chào hỏi những người quen biết. Trong số đó có đồng nghiệp ở cơ quan của Lăng Hào, cũng có bạn bè thời đại học và đồng nghiệp ở sở công thương của Nguyễn Khê.

Lý Hiểu Phương và mấy người bạn cùng phòng, còn có Tưởng Tố Vân dắt theo vài người đồng nghiệp đều đến đây chúc mừng.

Đang đứng một bên nói chuyện, Tưởng Tố Vân nói: “Cô giỏi giang quá đấy, tới bây giờ tôi còn chưa thấy tiệm nào khai trương mà rộn rã náo nhiệt thế nào đâu. Tôi thấy cửa tiệm này của cô sắp bị người ta chen cứng ngắc rồi, cô biết cách kinh doanh quá đấy.”

Tường Vi Các đã mở ra được nhiều cửa tiệm như thế còn chưa hết, giờ lại xây dựng thêm thương hiệu mới.

Hơn nữa thương hiệu vừa mới ra mắt đã hot đến thế này rồi.

Nguyễn Khê mỉm cười: “Chỉ là chút mẹo vặt để mọi người chơi cho vui thế thôi.”

Thực ra cái chính là nhờ hưởng lợi từ thời đại, chỉ cần tùy tiện làm ra chút kiểu dáng mới mẻ là đã có thể thu hút được sự chú ý của mọi người.

Chỉ cần có thể thu hút được người khác, chỉ cần lưu lượng người đủ lớn thì không cần lo sẽ không kiếm được tiền.

Bởi vì trước khi khai trương đã làm tốt công tác dự đoán độ hot, quần áo và hoạt động khai trương đều có sức hấp dẫn, trong tiệm còn bật thứ âm nhạc mà mọi người đều yêu thích, không khiến cho bầu không khỉ trở nên tẻ nhạt, nhân viên phục vụ có thái độ niềm nở, cho nên cả nửa ngày trời, dòng người ra vào cửa tiệm Thịnh Phóng chưa từng gián đoạn.

Bận rộn mãi đến buổi chiều, việc kinh doanh của tiệm vẫn giữ sức nóng như cũ.

Còn Tường Vi Các ở phía đối diện, so sánh với sự ồn ào náo nhiệt bên đây, tất nhiên là trông có vẻ vắng lặng lạ thường.

Tôn Vĩ nghênh đón ánh nắng trên không trung từ phía tây chiếu nghiêng xuống, sau đó quay lưng đi vào cửa Tường Vi Các, nhân viên trong tiệm đứng lên chào đón anh ta từ sau quầy lễ tân, hỏi anh ta muốn mua quần áo kiểu gì, và giới thiệu cho anh ta một vài sản phẩm mới trong mùa này ở cửa tiệm của họ.

Tôn Vĩ không có hứng thú gì với quần áo cả, anh ta tùy ý đi xem một vòng rồi cười hỏi: “Nguyễn Trường Sinh không đến à?”

Bạn cần đăng nhập để bình luận