[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp

Chương 310

Vậy là Nguyễn Thúy Chi bèn không nói thêm nhiều nữa, chỉ nhìn Nguyễn Khê, Nguyễn Khiết bảo: “Cô cũng không biết phải kể cho các cháu thế nào qua thư nữa, cứ thấy xấu hổ lạ thường. Không được nói với ông nội các cháu chuyện này. Mà các cháu thấy anh ấy sao?”

Quan sát đã nửa ngày, tất nhiên Nguyễn Khê có cảm giác của mình. Cô không kìm được cười, nhìn Nguyễn Thúy Chi bảo: “Trái lại cháu cảm thấy rất tốt, cháu nhận ra trong mắt dượng ấy toàn là cô, đối xử với cô rất tốt.”

Nguyễn Thúy Chi cũng không nhịn được cười, nụ cười này là phát ra từ nội tâm, gật đầu trả lời: “Dạ, cháu đi cùng dượng ấy thấy dượng rất ung dung, vững chãi, dù không nói nhiều nhưng rất có trách nhiệm. Dượng ấy còn có văn hóa, khả năng cũng tốt.”

Nói xong, cô ấy đột nhiên cười rồi nhỏ giọng: “Chủ yếu là anh ấy biết nghe lời, bảo làm cái gì thì làm đó. Biết trồng trọt lại biết đào đất, ở nhà thì giặt quần áo, nấu cơm, dọn nhà. Cái gì anh ấy cũng làm, bình thường đến cả nước lã cũng không để cho cô chạm vào.”

Thật ra cô ấy không nói, từ tình trạng của cô ấy, Nguyễn Khê cũng có thể nhận ra bây giờ cô ấy đang sống rất hạnh phúc. Người hạnh phúc thì đáy mắt không có cảm giác mệt mỏi, tinh thần toàn thân xán lạn, như đang tỏa sáng. Nguyễn Thúy Chi hiện tại chính là vậy đấy.

Mỗi năm Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết đều sẽ về nhà mấy ngày như vậy, việc Nguyễn Thúy Chi thích làm nhất chính là nói chuyện phiếm với Nguyễn Khê, cảm thấy có thể có được rất nhiều điều có ích. Vậy nên đêm đó cô ấy không đến phòng của Nhạc Hạo Phong, mà chen chúc với Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết trong cùng một phòng.

Ba người cô, cháu tán gẫu cho tới đêm khuya, nói một đỗi thì ngủ mất.

Ngày hôm sau, Nhạc Hạo Phong dậy rồi cũng không đánh thức ba cô, tự về nhà giúp đỡ mọi người quét tước vệ sinh rồi dán câu đối xuân trước. Đến khi Nguyễn Khê, Nguyễn Khiết và Nguyễn Thúy Chi thức dậy về nhà, gia đình cũng gọi anh ấy dọn dẹp giống như Nguyễn Trường Sinh.

Tôn Tiểu Tuệ không quen nhìn cái này, không quen nhìn cái kia, vậy tất nhiên cũng không quen nhìn Nhạc Hạo Phong.

Mỗi lần chứng kiến Nhạc Hạo Phong làm việc ở nhà, bà ta sẽ luôn đứng lẩm nhẩm phía sau: “Tìm một người đàn ông như vậy thì có ích gì? Chẳng có chút gì là trông ra dán đàn ông, suốt ngày chẳng thấy có chính kiến gì, chỉ toàn xum xoe nịnh đầm xung quanh Nguyễn Thúy Chi. Nguyễn Thúy Chi chính là trời của anh ta đấy! Đàn ông thì bản thân phải là trời mới đúng chứ, phải để phụ nữ xoay xung quanh anh ta, vậy mới xứng được gọi là đàn ông! Loại đàn ông không cha không mẹ, không có bản lĩnh này cũng chỉ mỗi Nguyễn Thúy Chi cần thôi, chứ cô ta sẽ chẳng tìm được ai khá hơn nữa!”

Nguyễn Thúy Chi không hề quan tâm người khác nói cô ấy như thế nào. Cuộc sống mình sống có thoải mái không thì chỉ tự mình biết. Cô ấy đã từng là vợ của một người đàn ông “khiến người ta hâm mộ”, sau cuộc hôn nhân đó, cô đã hiểu rõ được một đạo lý: Cuộc sống không phải là thứ để người khác nhìn.

Trong những ngày cô sống với Lưu Hùng, không ai không ước ao được gả vào trấn giống cô ấy, họ ước mình có thể lấy được một người đàn ông có điều kiện như Lưu Hùng vậy. Tuy nhiên, phía sau sự hâm mộ đó rốt cuộc có bao nhiêu cay đắng, chỉ có chính cô ấy biết được.

Bây giờ cuộc sống của cô luôn luôn hạnh phúc, ngày nào cũng trải qua đầy ngọt ngào.

Nhạc Hạo Phong có cha mẹ, không có nhà cửa, bây giờ anh ấy chính là người nhà họ Nguyễn bọn họ. Kết hôn rồi cô không cần đến nhà người khác làm con hầu, có người giúp đỡ mà còn được ở cạnh cha, mẹ. Trong cả trấn Thiên Phượng, còn có ai có thể sống thoải mái như cô ấy chứ?

DTV

Nhất là mấy hôm nay hai cô cháu gái cô ấy cũng về rồi, ngày nào cô ấy cũng mừng rỡ đến mức không khép miệng được.

Nhưng Nguyễn Khê, Nguyễn Khiết không thể nán lại nhà lâu hơn, vì trường học sắp khai giảng rồi.

Chẳng còn mấy ngày nữa là qua năm mới, hai người sắp phải đi rồi.

Vì năm nay là một bước ngoặt của thời đại khác, sau khi cải cách mở cửa, xã hội sẽ phát sinh biến hóa nghiêng trời lệch đất, cũng sẽ có rất nhiều cơ hội. Vậy nên, trừ thi đậu đại học, trong lòng Nguyễn Khê cũng có những tính toán khác.

Nếu đã gặp thời khắc lịch sử ‘gió xuân thổi đầy mặt đất’ này, tất nhiên cô không thể lãng phí. Cô không thể không quan tâm gì cả như những sinh viên khác, học xong bốn năm đại học một cách vô tâm vô phế rồi đợi chia việc, ôm bát sắt mà sống.

Tuy nói ở thời đại này, bát sắt là thể diện lớn nhất, nhưng mục tiêu của cô không nằm ở đó.

Mà trong mục tiêu và dự định của cô, Nguyễn Thúy Chi là người không thiếu được.

Vậy nên, trước đêm xuất phát đến trường đi học, cô gọi Nguyễn Thúy Chi sang một bên, lén lút hàn huyên trò chuyện với cô ấy.

Bạn cần đăng nhập để bình luận