[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp

Chương 401

Lăng Hào cười một chút, suy nghĩ một chút rồi tìm từ nói: “Tôi không muốn ở đơn vị, muốn dời ra ngoài ở, bản thân có thể dễ chịu hơn một chút, nhưng mà lại không có chỗ để đi. Gian phía tây ở nơi này của cậu không phải còn trống sao, có thể cho tôi thuê trước được không?”

Nguyễn Khê nhai cơm nhìn anh, đôi mắt chớp chớp, một lát mới nuốt cơm nói: “Nếu như cậu không ngại đi làm không tiện thì có thể mà, cậu ở đây không có quen ai lại không bạn bè, cũng chỉ có tôi quản cậu.”

Biểu cảm của Lăng Hào hơi trầm xuống: “Vậy nếu không… Buổi chiều tôi lập tức chuyển tới?”

Nguyễn Khê đưa cơm vào miệng, ngậm đầu đũa nhìn anh: “Vội vã như vậy à?”

DTV

Mấy người bạn cũ gặp lại ở nơi đất khách quê người, bởi vì đều là người vùng khác nên đương nhiên cũng quan tâm đến nhau hơn một chút. Sau khi ăn trưa nghỉ ngơi một hồi, Nguyễn Khê và Lăng Hào cùng đi đến đơn vị của anh, giúp anh chuyển hành lý.

Anh cũng không định mang nhiều, chỉ chuyển một số đồ cần dùng hàng ngày trước.

Sau khi chuyển về nhà, Nguyễn Khê cũng không tiếp tục bận rộn với anh, để anh tự mình dọn dẹp, sắp xếp hành lý ở gian phía tây.

Nguyễn Khê trở lại phòng chính, rót nước sôi pha một tách cà phê, sau đó ngồi xuống bên cạnh bàn làm việc lớn của mình. Cô vừa uống cà phê vừa tiên tay lật giở quyển sách trước mặt, thư giãn trong chốc lát.

Sau khi cô nhàn nhã uống hết tách cà phê, Lăng Hào cũng đã thu dọn đồ đạc xong.

Anh đi đến phòng chính nhìn quanh một lượt. Thấy căn phòng này của Nguyễn Khê kết hợp giữa phong cách cổ điển và hiện đại, trên chiếc giường chạm khắc hoa có tấm màn che phủ xuống tới đất, mấy chiếc ghế dựa có niên đại từ thời cổ xưa, còn có những thứ như chiếc bàn làm việc lớn, bàn là, máy may.

Trong phòng còn đặt ma nơ canh, mặc trang phục bán thành phẩm, bên trên còn treo một sợi thước dây.

Đợi anh quan sát hết, Nguyễn Khê mới cười hỏi: “Chỗ này của tôi thế nào?”

Lăng Hào gật đầu nói: “Cảm giác rất tốt.”

Bao nhiêu năm rồi mới đến đây, cô vẫn làm những việc cô thích như khi còn bé, không hề thay đổi.

Anh còn nhớ khi đó, mỗi ngày Nguyễn Khê đều đến nhà ông thợ may học nghề. Lúc đó ông thợ may vẫn còn sống, cô đi theo chiếc kiệu của ông thợ may trên con đường núi, đón mặt trời mọc và lặn, cho dù là mùa đông hay mùa hạ vẫn đến từng nhà để may quần áo.

Sau này ông thợ may không còn nữa, cô liền bầu bạn cùng cô ba Nguyễn Thúy Chi.

Cái tết năm đó, cô cũng may quần áo cho anh. Mặc dù những bộ quần áo đó đã nhỏ từ lâu rồi, nhưng anh vẫn không vứt đi.

Nguyễn Khê đứng dậy rót nước cho anh rồi đặt cái cốc vào tay anh: “Vậy cậu không cảm thấy tôi từ chối công việc tốt mà nhà nước bố trí để ở lại đây làm công việc này là rất tùy hứng và không có tương lai sao?”

Lăng Hào lắc đầu: “Làm chuyện mình thích là được.”

Nguyễn Khê nhìn anh một lát, cô không khỏi bật cười: “Ở cùng với cậu một thời gian dài, nhất định tôi sẽ phổng mũi lên thôi.”

Lăng Hào cũng cười: “Những gì tôi nói đều là lời thật lòng.”

Trong mắt anh, điểm nào của cô cũng tốt, cô làm gì cũng đúng cả.

Nguyễn Khê vui vẻ, sắc mặt và giọng nói đều tươi sáng lên: “Được rồi, mời cậu ra ngoài ăn tối.”

Lăng Hào đi theo cô ra ngoài: “Cậu cho tôi thuê phòng, lại còn giúp tôi dọn nhà. Tối nay để tôi mời cậu.”

Nguyễn Khê nói: “Không sao, chỉ là một bữa cơm thôi mà.”

Hai người ra ngoài tìm một tiệm cơm để ăn tối, sau bữa ăn vẫn là Lăng Hào tính tiền.

Cơm nước xong xuôi ra về thì trời đã tối, lúc vào hẻm tình cờ gặp Nguyễn Trường Sinh và Tiền Xuyến trở về.

Nguyễn Trường Sinh và Tiền Xuyến biết hôm nay Lăng Hào đến đây, buổi sáng còn cùng Nguyễn Khê đưa Nguyễn Hồng Quân, Nguyễn Hồng Binh và Nguyễn Thu Nguyệt đến nhà ga, cho nên vừa gặp mặt đã chào hỏi: “Lăng Hào, cậu đưa Tiểu Khê về à?”

Bây giờ Lăng Hào đối mặt với bọn Nguyễn Trường Sinh cũng đã thả lỏng không ít, anh cười nói: “Cháu chuyển đến đây.”

Nguyễn Trường Sinh và Tiền Xuyến đột nhiên sửng sốt: “Hả?”

Chuyện xảy ra từ khi nào?

Nguyễn Khê lên tiếng giải thích: “Cậu ấy nói ở đơn vị mất ngủ, không ngủ được ngon giấc nên đã muốn dọn ra ngoài ở từ lâu rồi, nhưng mà vẫn không tìm được chỗ thích hợp. Đúng lúc gian phía tây nhà mình cũng còn trống, nên cho cậu ấy thuê.”

Nguyễn Trường Sinh và Tiền Xuyến liền hiểu. Họ cũng không ngạc nhiên nữa, vội cười nói: “Vậy… Vậy chúng ta cùng về nhà đi.”

Rất tốt. Tất cả đều rất tốt.

Bốn người cùng đạp xe trở lại tứ hợp viện, mở cửa đi vào trong, đến phòng chính ngồi hàn huyên một lúc. Nguyễn Trường Sinh và Tiền Xuyến đều không nói nhiều, gần như chỉ chuyện trò vài câu tiếp khách rồi đi về gian phía đông.

Trở lại gian phía đông, Nguyễn Trường Sinh nhỏ giọng nói: “Thằng nhóc này được đấy.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận