[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp

Chương 478

Nguyễn Nguyệt ở bên cạnh nói: “Hai cháu năm tuổi rồi, mau ước đi. “

Đứa trẻ năm tuổi thì biết gì là mong ước, Nhạc Nhạc nói: “Con muốn ăn bánh!”

Khả Khả cũng nói: “Con cũng muốn ăn bánh.”

Nếu đã muốn ăn bánh ngọt như vậy, Chu Tuyết Vân ở bên cạnh liền cười nói: “Vậy chúng ta cứ thổi nến đi.”

Hai đứa nhỏ thổi nến lại không hề do dự, đi lên, hai cái miệng phù phù thổi tắt hết nến.

Sau khi thổi nến thì tới chia bánh ngọt, náo nhiệt cả đêm.

Cơm nước xong thì ai về nhà nấy, trong nhà từ từ trở nên vắng vẻ. Nguyễn Trường Sinh và Tiền Xuyến đi khá muộn, bởi vì Nguyễn Trường Sinh ở lại giúp Nguyễn Chí Cao tắm rửa xong mới về.

Hiện tại, Nguyễn Chí Cao và Lưu Hạnh Hoa đã lớn tuổi, không có nhiều việc phải làm.

Khi không có ai ở nhà thì hai người đều do bảo mẫu chăm sóc, buổi tối tan tầm lại có Nguyễn Thúy Chi và Nhạc Hạo Phong đi cùng. Nguyễn Trường Sinh, Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết cũng thường xuyên đến đây, đưa con tới nói chuyện với họ.

Người già thích náo nhiệt, náo nhiệt xong cũng sẽ cảm thấy mệt mỏi, cho nên rửa mặt xong lên giường là nhanh chóng vào giấc.

Buổi tối đi ngủ sớm, buổi sáng thức dậy cũng sớm, trời còn chưa sáng họ đã dậy ngồi dưới hiên nhà rồi.

Họ ngồi dưới hiên nhà để xem gia đình bận rộn, người lớn đi làm, trẻ con đi học, bảo mẫu nấu ăn và giặt quần áo.

Nhưng bây giờ là kỳ nghỉ hè, đứa nhỏ không cần đi học, vì thế Nguyễn Nguyệt mỗi ngày đều ngủ đến khi mặt trời lên cao ngất mới dậy rửa mặt ăn cơm, sau khi ăn cơm xong cũng toàn là ở nhà xem TV, có khi xem hết cả một ngày.

Hôm nay không ai tìm cô bé chơi, nên tự nhiên cô bé vẫn ở nhà xem TV.

Nguyễn Chí Cao và Lưu Hạnh Hoa không nhàn rỗi ở nhà, chống nạng đi dạo trong ngõ, xem người chơi cờ và nói chuyện phiếm. Họ không muốn chuyển đến nơi khác để sống vì trong ngõ quen biết khá nhiều người.

Lưu Hạnh Hoa đặt cái ghế nhỏ trong tay xuống, ngồi xuống nói chuyện với bà cụ mà bà ấy quen.

Họ ngồi nói với nhau đương nhiên đều là những mẩu chuyện về con cái và người lớn trong nhà. Nguyễn Chí Cao và mấy ông già chơi cờ kia thì sẽ tán gẫu với nhau về những chuyện quốc gia đại sự. Xét cho cùng, ở Hoàng Thành này luôn có truyền thống nói về chuyện quốc gia.

Lúc mới tới, Nguyễn Chí Cao không nói nổi về những đề tài lớn này, hiện giờ nói chuyện cứ phải nói là thao thao bất tuyệt.

Sau đó, đang tán gẫu đến cao trào, chợt nghe bên phía bà cụ bên kia có người gọi ông ấy.

Nguyễn Chí Cao quay đầu nhìn, chỉ nghe một bà cụ nói: “Chị Lưu hình như bị say nắng rồi.”

Nghe nói vậy, Nguyễn Chí Cao vội vàng đứng dậy đi qua xem, chỉ thấy Lưu Hạnh Hoa đã nôn rồi, cả người trông như quả cà tím bị sưng muối, hoàn toàn khác với lúc ra ngoài.

Nếu bị say nắng thì đương nhiên phải nhanh chóng về nhà, Nguyễn Chí Cao nhờ người bên cạnh có xương cốt tốt hơn giúp ông ấy cùng đỡ Lưu Hạnh Hoa lên, đỡ đến cửa chính lại gọi bảo mẫu trong sân.

Đi cùng bảo mẫu còn có Nguyễn Nguyệt, nhìn thấy bộ dạng này của Lưu Hạnh Hoa, cô bé vội vàng hỏi: “Bà ngoại bị sao vậy ạ?”

Nguyễn Chí Cao nói: “Chắc là trời nóng quá nên say nắng.”

Nguyễn Nguyệt và bảo mẫu tay trái phải đỡ Lưu Hạnh Hoa, đỡ bà ấy vào phòng để bà ấy nằm lên giường.

Nguyễn Nguyệt đưa tay cầm điều khiển từ xa bật điều hòa, vừa điều chỉnh nhiệt độ vừa nói: “Mau bật điều hòa cho mát.”

Bảo mẫu bên kia đi ra ngoài một lát, sau khi quay lại thì trong tay cầm thuốc trị say nắng.

Bảo mẫu đỡ Lưu Hạnh Hoa dậy, cho bà ấy uống thuốc, rồi lại đỡ bà ấy cẩn thận nằm xuống.

Trong phòng mát mẻ hơn một chút, Nguyễn Chí Cao ngồi xuống cạnh giường, hỏi Lưu Hạnh Hoa: “Thoải mái hơn chút nào chưa?”

DTV

Lưu Hạnh hoa liếc mắt nhìn ông ấy, nhàn nhạt nói: “Tốt hơn chút rồi.”

Nguyễn Chí Cao thở phào nhẹ nhõm: “Vậy bà ngủ một lát, trời nóng như vậy thì đừng ra ngoài.”

Lưu Hạnh Hoa gật đầu: “Tôi ngủ một lát.”

Vì thế Nguyễn Chí Cao, Nguyễn Nguyệt và bảo mẫu không quấy rầy bà ấy nữa, đắp chăn cho bà ấy, để bà ấy ngủ một lúc.

Nguyễn Nguyệt ngồi xuống gian ngoài tiếp tục xem TV, Nguyễn Chí Cao cũng không đi dạo nữa, cùng Nguyễn Nguyệt ngồi trên ghế sa lon. Nguyễn Nguyệt thấy Nguyễn Chí Cao muốn xem TV, liền chuyển tới kênh hí kịch truyền hình cho ông ấy xem, mà mình ở một bên đọc sách.

Đọc sách đương nhiên không hay bằng xem TV, Nguyễn Nguyệt miễn cưỡng xem được mười phút đã ngồi không yên, cô bé đứng dậy ra ngoài đi vệ sinh. Đi vệ sinh xong trở về lại xem một hồi, lại đứng dậy đi vào trong phòng xem Lưu Hạnh Hoa.

Thấy Lưu Hạnh Hoa ngủ rất say, cô bé xoay người chuẩn bị ra ngoài. Nhưng lúc xoay người muốn đi, cô bé lại cảm thấy có chỗ nào đó không thích hợp, do dự một hồi đi đến bên giường Lưu Hạnh Hoa, cô bé lên tiếng gọi Lưu Hạnh Hoa một tiếng: “Bà ngoại.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận