[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp

Chương 479

Lưu Hạnh Hoa bình thường ngủ khá nông, chỉ cần gọi một tiếng là bà ấy sẽ lên tiếng đáp lại.

Thấy Lưu Hạnh Hoa không lên tiếng, Nguyễn Nguyệt càng cảm thấy có gì đó không đúng, liền gọi thêm hai câu: “Bà ngoại, bà đỡ hơn chưa?”

Gọi hai tiếng mà Lưu Hạnh Hoa vẫn không có phản ứng, Nguyễn Nguyệt liền có chút bối rối, vì thế đưa tay lắc vai bà ấy. Thấy dù là lắc hay kêu cũng không có phản ứng, Nguyễn Nguyệt vội vàng gọi Nguyễn Chí Cao: “Ông ngoại, bà ngoại kêu hoài mà không tỉnh!”

DTV

Nghe vậy, Nguyễn Chí Cao cuống quít đứng dậy đi vào phòng, lúc đi quá nhanh nên đùi bị đụng phải góc bàn. Ông ấy cũng không kịp quan tâm có đau hay không, vội vàng ngồi xuống bên giường gọi Lưu Hạnh Hoa, đương nhiên cũng là gọi thế nào cũng không tỉnh.

Ông ấy hoảng hốt đưa tay xốc chăn lên, chỉ thấy quần Lưu Hạnh Hoa ướt đẫm.

Nguyễn Chí Cao đột nhiên hoảng hốt, thở gấp gáp, vội vàng nói: “Quân Nguyệt, mau gọi điện cho cậu cháu, mau!”

Nguyễn Nguyệt nghe vậy vội vàng chạy ra cầm điện thoại lên, nhưng lúc quay số không nhớ nổi số của Nguyễn Trường Sinh, nên vội vàng gọi điện cho Nguyễn Thúy Chi, điện thoại vừa thông cô bé lập tức nói: “Mẹ ơi, bà ngoại hôn mê rồi, mẹ mau về đi.”

Khi nhận cuộc gọi, Nguyễn Thúy Chi đang ở trong nhà máy.

Nghe rõ Nguyễn Nguyệt nói gì, cô ấy cúp điện thoại vội vàng bước nhanh ra khỏi nhà máy. Sau khi đi ra ngoài vừa vặn gặp được Nhạc Hạo Phong, cô ấy không kịp nói nhiều, lập tức kéo Nhạc Hạo Phong đi: “Mau về nhà, mẹ xảy ra chuyện rồi.”

Sau đó cô ấy vừa đi vừa gọi điện cho Nguyễn Trường Sinh, bởi vì Nguyễn Trường Sinh ở công ty, công ty gần nhà hơn, anh ấy có thể đi trước. Sau khi điện thoại được kết nối, cô ấy bảo Nguyễn Trường Sinh nhanh chóng về nhà, mình và Nhạc Hạo Phong cũng lên xe.

Vừa lên xe ngồi xuống, cô ấy lại nhận được điện thoại của Nguyễn Nguyệt.

Nguyễn Nguyệt nói với cô ấy: “Mẹ ơi, con đã gọi cấp cứu rồi, đi thẳng đến bệnh viện đi ạ.”

Nguyễn Thúy Chi cúp điện thoại rồi bảo tài xế trực tiếp đến bệnh viện, sau đó vội vàng gọi điện cho Nguyễn Khê.

Trong phòng làm việc, Nguyễn Khê đang quan sát công nhân làm việc.

Phòng thêu của cô hiện có nhiều việc làm hơn, và số lượng thợ thêu đã tăng lên hơn tám mươi người.

Đang nhìn, cửa phòng làm việc đột nhiên bị người từ bên ngoài đẩy mạnh ra.

Động tĩnh có chút lớn, Nguyễn Khê quay đầu nhìn, chỉ thấy là Tiền Xuyến với vẻ mặt căng thẳng, hoảng hốt.

Tiền Xuyến không cả kịp thở, mở cửa nhìn Nguyễn Khê liền nói: “Tiểu Khê, mau, bà nội cháu hôn mê nhập viện rồi!”

Nghe thấy thế, Nguyễn Khê hơi sửng sốt nhưng rất nhanh sau đó cô đã phản ứng lại, chưa kịp hỏi rõ ràng thì cô đã vội vàng xoay người lao ra khỏi cửa phòng làm việc, về văn phòng lấy túi và chìa khóa xe, Tiền Xuyến cũng vội vàng đi xuống tầng.

Sau khi xuống dưới lầu thì mở cửa xe, đạp chân ga phóng ra ngoài.

Trên đường về, mặt cô xị xuống hỏi Tiền Xuyến: “Bà đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Vẻ mặt Tiền Xuyến cũng nghiêm trọng: “Cô ba gọi điện thoại nói là bà hôn mê nên phải đến bệnh viện, Nguyệt Nguyệt đã gọi cấp cứu còn những chuyện khác thì không nói cụ thể, thím cũng không biết rốt cuộc tình huống là như thế nào nên đã bảo chú năm đi trước rồi.”

Nguyễn Khê lái xe đưa Tiền Xuyến đến bệnh viện, sau khi họ đến thì Lưu Hạnh Hoa mới được đưa vào phòng cấp cứu. Nguyễn Trường Sinh đi trước nên đến trước, Nguyễn Nguyệt chờ ở bên ngoài cùng Nguyễn Chí Cao, hai người một trái một phải đỡ Nguyễn Chí Cao.

Nguyễn Khê đi đến trước mặt họ, cô hỏi Nguyễn Chí Cao: “Ông nội, sao đột nhiên bà lại bị như vậy?”

Nguyễn Chí Cao run rẩy không nói nên lời, Nguyễn Nguyệt ở bên cạnh nói: “Trưa nay cơm nước xong xuôi thì bà ngoại ra ngoài tìm người nói chuyện, đang nói thì đột nhiên nôn mửa, nhìn triệu chứng có lẽ là bị nóng đến cảm nắng, cho nên cả nhà đưa bà vào phòng, cho bà uống thuốc rồi bật điều hòa ngủ. Cuối cùng thì gọi mãi không tỉnh, sau đó mới nhận ra... bà... có thể sẽ không tỉnh lại nữa...”

Sau khi nghe xong, trong lòng cô nguội lạnh hơn nửa.

Nhưng bây giờ không biết cụ thể tình huống là gì nên chỉ có thể ngồi xuống chờ.

Một lát sau cô nghĩ đến gì đó, cầm lấy điện thoại gọi cho Lăng Hào hỏi anh: “Bây giờ anh có bận không?”

Lăng Hào nghe thấy giọng cô hơi lạ, anh hỏi: “Không bận, em sao vậy?”

Nguyễn Khê nhỏ giọng: “Bà nội đang ở trong phòng cấp cứu...”

“Anh đến ngay đây.”

Nguyễn Khê cúp điện thoại, cô nắm chặt điện thoại trong lòng bàn tay.

Lúc này Nguyễn Thúy Chi và Nhạc Hạo Phong đã đến, vừa đến đương nhiên sẽ hỏi Nguyễn Nguyệt tình hình của bà. Sau khi hiểu tình huống thì cũng không biết phải làm sao, cũng chỉ có thể ngồi xuống chờ, trong lòng lại căng như dây cung.

Một lát sau, y tá đi ra từ trong phòng cấp cứu, mọi người và Nguyễn Khê cùng nhau đứng dậy hỏi y tá: “Thế nào rồi?”

Y tá nói: “Xuất huyết não, bác sĩ vẫn đang cố gắng cứu chữa nhưng người nhà bệnh nhân vẫn nên chuẩn bị tâm lý.”

Xuất huyết não...

Bạn cần đăng nhập để bình luận