[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp

Chương 61

Châu Tuyết Vân im lặng một lát, tự phỏng đoán: “Cháu gái của bí thư Nguyễn đó sao?”

Bà ấy biết rõ gần đây Lăng Hào đã tiếp xúc với một đứa con gái, trước đó cậu từng cõng cô về từ khe núi, sau đó cô gái kia tặng trứng gà, đường sữa cho cậu. Nếu có qua lại với người nào thì có thể là cô gái đó.

Lăng Hào hạ thấp lông mày, mím môi không nói gì, coi như đã ngầm thừa nhận.

Châu Tuyết Vân dời ánh mắt nhìn về phía tấm ván cũ dựng ở vách tường, hít một hơi thật sâu, sau đó dùng một giọng nói rất ấm áp nói: “Không cho đi.”

Mặc dù giọng nói nhẹ nhàng nhưng lại không thể phản bác.

Lăng Hào vẫn hạ thấp đôi lông mày như cũ, ngón tay khẽ nắm lại một chút.

Châu Tuyết Vân thu ánh mắt lại, nhìn cậu một lát, nhẹ nhàng nói tiếp: “Con với con bé đó đã đến mức độ nào rồi? Không phải mẹ từng nói với con rồi sao, đừng đến quá gần những người trong thôn, bí mật khó giữ, nếu nhiều người biết thì sẽ sản sinh nhiều tin đồn không hay, con đã đồng ý với mẹ rồi mà.”

Lăng Hào nâng mắt lên nhìn bà ấy, một lát sau nói: “Con muốn đi.”

Châu Tuyết Vân lập tức nhíu mày, đôi mắt nghiêm túc nhìn Lăng Hào chằm chằm: “Lăng Hào? Con nói cái gì?”

Ánh mắt Lăng Hào kiên định, không hề tránh né: “Cô ấy là người bạn duy nhất của con ở đây.”

“Bạn bè!”

Đột nhiên Châu Tuyết Vân như bị kích động, vỗ bàn một cái thật mạnh, giọng nói nặng nề: “Gia đình ta đã trải qua nhiều chuyện như vậy, con còn tin rằng trên thế giới này có bạn bè thật lòng với mình sao? Chỉ có bạn bè sẵn sàng đ.â.m sau lưng con thôi!”

Lăng Hào đôi co với Châu Tuyết Vân: “Cô ấy không phải người như vậy.”

Châu Tuyết Vân cố gắng duy trì dáng vẻ bình tĩnh, sự bình tĩnh đó của bà ấy sắp sụp đổ, bà ấy không muốn bản thân bị mất khống chế trước mặt Lăng Trí Viễn và Lăng Hào, vì thế đành cắn môi, sắp không nhịn được nữa, đứng dậy đi ra ngoài.

Lăng Trí Viễn ở bên cạnh buông đũa xuống, hít một hơi thật sâu, cũng đứng dậy đi ra ngoài.

Đi ra bậc thang gỗ ngoài cửa, lần theo bóng lưng tìm Châu Tuyết Vân.

Châu Tuyết Vân ngồi ở trên tảng đá hứng chịu gió đêm, tóc bị hất lên mặt, gương mặt vẫn bình tĩnh. Những khó khăn bao năm qua có thể còn có thể nhịn được thì còn gì có thể không nuốt trôi được nữa chứ.

Lăng Trí Viễn đi tới ngồi xuống bên cạnh bà ấy, cùng bà ấy đón gió đêm.

Cũng không biết đã ngồi như vậy được bao lâu, Lăng Trí Viễn mới mở miệng nói chuyện, nhẹ nhàng nói: “Muốn đi thì cứ để nó đi, nhiều năm như vậy thằng nó chưa từng đi đâu, luôn ở lại nơi này, để thằng bé đi ra ngoài hít thở không khí đi.”

Châu Tuyết Vân không nói gì, bị gió thổi nên hơi nheo mắt.

Lăng Trí Viễn nói tiếp: “Thằng bé chín tuổi đã theo chúng ta tới đây, hiện tại nó đã mười ba tuổi rồi, lẽ nào cả đời này không cho nó qua lại với bất kỳ ai sao, cứ để nó ngây ngốc cả đời một mình sao? Bà không sợ thằng bé bị bệnh sao? Nó vẫn còn là trẻ con mà.”

Châu Tuyết Vân chớp chớp mắt vì gió, ngón tay đan chặt vào nhau.

Bà ấy là người trưởng thành, bà ấy có trí thức có văn hóa có khả năng suy nghĩ, làm sao bà ấy lại không biết những năm qua Lăng Hào đã sống khổ sở như thế nào được. Đó là con ruột của bà ấy, chẳng lẽ bà ấy không đau lòng, không muốn cậu có một cuộc đời không lo nghĩ sao?

Bà ấy lo sợ! Bà ấy không dám!

Lăng Trí Viễn đưa tay qua nắm lấy tay Châu Tuyết Vân, cố gắng để bà ấy thả lỏng: “Hiếm khi thấy thằng bé có một người bạn, có thật lòng hay không thằng bé hiểu rõ hơn chúng ta nhiều, chúng ta đừng quản nhiều như vậy, được không?”

Châu Tuyết Vân không nói câu nào, đặt tay của ông ấy xuống, đứng dậy đi khỏi đây.

Đến núi Phượng Minh được bốn năm, đây là lần đầu tiên Lăng Hào chọc giận Châu Tuyết Vân. Buổi tối nằm trên chiếc giường nhỏ dựng bằng ván gỗ, nghe giọng nói của Lăng Trí Viễn và Châu Tuyết Vân và tiếng hít thở của bọn họ, cậu dần cảm thấy không còn buồn ngủ nữa.

Trong lòng cậu không hề có cảm giác hối hận, cũng không muốn nghĩ lại, không cảm thấy mình không nên tùy tiện xuống núi đi công xã, không nên biết rõ Châu Tuyết Vân sẽ tức giận mà vẫn nhắc tới chuyện xuống núi, bức ép bà ấy.

Bây giờ cậu vẫn kiên định như vậy... Người bạn Nguyễn Khê này cậu không thể bỏ lỡ được.

DTV

Từ khi chín tuổi đến giờ đã được bốn năm, cuộc sống của cậu luôn là một màu xám xịt, xám đến mức không có chút cảm giác sống sót. Cậu cứ như một xác c.h.ế.t di động, không cười cũng không nói chuyện, bị người ta bắt nạt người ta đánh đập cũng không động đậy.

Gần đây cậu gặp được Nguyễn Khê, cậu mới bắt đầu cười, cuộc sống u ám mới có chút màu sắc khác nhau.

Cô như mặt trời, toàn thân phát ra ánh sáng, cậu chỉ cần nhìn thấy cô đã cảm thấy vui vẻ.

Bạn cần đăng nhập để bình luận