[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp

Chương 484

Sau khi Lưu Hạnh Hoa và Nguyễn Chí Cao một trước một sau rời khỏi thế gian, mọi người đều về nhà, chỉ có vợ chồng Nguyễn Thúy Lan không lập tức về quê mà ở lại với Trần Bằng và Liễu Hồng Mai một thời gian.

Đoán họ sẽ không về nữa cho nên Nguyễn Khê giống như đang nói chuyện nhà hỏi một câu.

Không ngờ Nguyễn Thúy Lan lại nói: “Không được, vẫn phải về, ông nội Đại Bằng vẫn cần có người chăm sóc.”

Mỗi gia đình đều có hoàn cảnh riêng, trong nhà có ông lão không đi được vẫn phải chăm sóc nên đương nhiên Nguyễn Khê sẽ không hỏi nhiều.

Nói chung bây giờ cuộc sống của Trần Bằng và Liễu Hồng Mai đã ổn định rồi, bất cứ lúc nào thì họ cũng có thể đến.

Khi ô tô ra đến đường lớn thì hòa vào dòng xe cộ, hòa vào nhịp sống hối hả thường ngày của thành phố.

Xe cộ chặt như nêm cối, cảnh sắc thành phố thay đổi theo mùa và các tòa nhà cao tầng giống như được mọc lên từ lòng đất, tất cả vết tích của thế kỉ cũ đã bước vào thế kỉ mới, bước vào một thời đại cởi mở hơn và tốc độ phát triển của thời đại mới cũng càng ngày càng nhanh hơn.

Khi ta về già, mỗi năm trôi qua hoa trong sân sẽ càng ngày càng nở nhiều hơn năm trước.

Dây leo với những chiếc lá xanh mơn mởn uốn lượn bám xung quanh hành lang, trên thân dây leo nở ra những bông hoa trắng như ngọc.

Những bông hoa nhẹ nhàng lay động trong gió, có hai con bướm dừng lại trên bông hoa một lát rồi lại bay đi nơi khác.

Trong phòng truyền ra tiếng bài mạt chược chà xát nhau và âm thanh ồn ào -

“Vừa nãy suýt nữa em đã ù rồi, nhưng hóa ra lại không phải.”

“Nếu biết trước thì chị đã cho em thắng rồi.”

“Không cần, ván sau em nhất định sẽ ù.”

...

Trong phòng bếp, bảo mẫu Chu Thiết cắt hoa quả ra đĩa rồi mang ra.

Bà ấy bưng đến cạnh bàn mạt chược, nói với Chu Tuyết Vân, Nguyễn Thúy Chi, Lăng Trí Viễn và Nhạc Hạo Phong đang chơi rất hăng say: “Nghỉ tay ăn ít hoa quả đi.”

Tay Chu Tuyết Vân đang cầm xúc xắc, bà ấy để xuống rồi nói: “Đúng là rất mệt, chúng ta ăn ít hoa quả đi rồi chơi tiếp.”

Vì thế mọi người sôi nổi đứng dậy, ngồi xuống trên ghế sô pha, ăn ít trái cây và uống trà chiều.

Bây giờ bốn người đều đã thành ông cụ bà cụ có mái tóc hoa râm và khuôn mặt cũng đầy nếp nhăn, Chu Tuyết Vân còn đeo một chiếc kính lão viền vàng trên mặt. Cuộc sống của mọi người trong khu nhà rất tẻ nhạt, cho nên bình thường họ không bận việc gì thì sẽ tụ tập cùng nhau chơi mạt chược, cùng nhau tâm sự chuyện đời.

Nguyễn Thúy Chi ăn chút hoa quả rồi nhìn thời gian nói: “Không biết Thúy Lan đến đâu rồi, đáng lẽ hôm nay phải tới rồi chứ.”

Bây giờ chuyện ở quê đã xử lý xong, không có gì đáng để lưu luyến hơn nữa tuổi của vợ chồng Nguyễn Thúy Lan cũng đã lớn cho nên mấy ngày trước Trần Bằng đã về nhà đón họ lên để họ lên đây dưỡng lão.

DTV

Nguyễn Thúy Chi vừa dứt lời được một lúc thì bỗng nhiên trong sân vang lên tiếng của Liễu Hồng Mai: “Cô ba, chú ba, hai người có ở trong này không?”

Nghe thấy tiếng gọi Nguyễn Thúy Chi vội đáp lời: “Ở đây, ở trong này.”

Trước khi bà ấy kịp đứng dậy, Liễu Hồng Mai đã đưa vợ chồng Nguyễn Thúy Lan vào.

Chị em ruột gặp lại nhau thì rất vui mừng, Nguyễn Thúy Chi cười tới mức trên mặt toàn là nếp nhăn: “Cuối cùng em cũng đến đây.”

Nguyễn Thúy Lan cũng cười nói: “Em vừa mới đến, đến nhà chị tìm chị mà chị không có ở nhà nên mới đoán là chị ở đây.”

Nguyễn Thúy Chi kéo tay cô ấy chào hỏi với Lăng Trí Viễn và Chu Tuyết Vân: “Chị đang ở đây chơi mạt chược.”

Trước đây đã từng gặp qua, lại còn là người một nhà, hơn nữa cũng trạc tuổi nhau nên cũng không quá xa lạ, sau khi ngồi xuống ăn hoa quả, uống trà chiều và trò chuyện, rất nhanh họ đã trở nên quen thuộc.

Liễu Hồng Mai thấy vợ chồng Nguyễn Thúy Lan đã tìm được Nguyễn Thúy Chi thì thoải mái hơn, vì vậy cũng vội vàng rời đi.

Sau đó mọi người ngồi một chỗ nói chuyện gần nửa ngày, Nguyễn Thúy Chi còn chưa hỏi tối nay có thể ở lại ăn cơm không thì Chu Tuyết Vân đã nói với bảo mẫu: “Tối nay nhà nhiều khách, tiểu Chu nhớ làm nhiều cơm một chút, nếu không sợ sẽ không đủ ăn.”

Tiểu Chu đáp lại rồi ra ngoài mua đồ ăn.

Nguyễn Thúy Chi nói: “Bọn tôi còn chưa nói ở lại ăn đâu, nhiều người như vậy, không tiện lắm đâu.”

Chu Tuyết Vân cười nói: “Không gọi mấy đứa nhỏ nữa, chỉ có mấy người già như chúng ta ăn thôi.”

Nguyễn Thúy Chi cười ha ha: “Được rồi, vậy mấy người già như chúng ta đành ở lại vậy.”

Sau khi bảo mẫu làm cơm xong, Nguyễn Khê và Lăng Hào cũng đã tan làm về đến nhà.

Đi theo sau Nguyễn Khê, Lăng Hào vào nhà còn có Nhạc Nhạc và Khả Khả không biết mới đi đâu chơi về.

Thấy vợ chồng Nguyễn Thúy Lan từ nông thôn lên, Nguyễn Khê và Lăng Hào nhiệt tình chào hỏi, lại nói với Nhạc Nhạc và Khả Khả: “Hai đứa mau chào bà tư, ông tư đi.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận