[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp

Chương 159

Nguyễn Trường Sinh nói: “Hòa thượng chạy được chứ miếu không chạy được, bây giờ không phải cô biết nhà tôi ở đâu sao? Nếu tôi cầm đồ bỏ chạy không trả lại tiền cho cô, cô đến thẳng nhà tôi tìm mẹ tôi đòi.”

Tiền Xuyến: “...”

Đây là đứa con trai hãm hại mẹ à...

Nguyễn Trường Sinh cười một cái: “Chỉ đùa một chút, cô đã lựa chọn hợp tác với tôi, vậy chúng ta phải tin tưởng lẫn nhau, cô cảm thấy thế nào? Mặc dù thời gian chúng ta quen biết không dài, nhưng tôi cảm thấy cô là người không tệ.”

Tiền Xuyến nhìn vào mắt Nguyễn Trường Sinh, bỗng nhiên đổi chủ đề, hỏi: “Cô gái vừa nãy là ai vậy?”

Đề tài lại nhảy đi, Nguyễn Trường Sinh hơi sửng sốt một chút, sau đó trả lời: “Đối tượng hẹn hò trước đó của tôi, lúc ấy chê điều kiện của tôi không tốt nên không coi trọng, bây giờ lại đột nhiên trở về tìm tôi, nói là hối hận.”

Trách không được đôi mắt đỏ ngầu, Tiền Xuyến lại hỏi: “Anh từ chối người ta?”

Nguyễn Trường Sinh gật đầu, chợt đi đến trước mặt cô ấy, nhỏ giọng nói: “Tôi nói với cô ấy cô là đối tượng của tôi.”

Tiền Xuyến trừng mắt, đưa tay muốn vả một cái: “Anh muốn c.h.ế.t à!”

Nguyễn Trường Sinh bị cô đập ui da một tiếng, đưa tay che bả vai: “Không cần ra tay nặng như vậy được không?”

Tiền Xuyến muốn cầm cặp sách lên nện Nguyễn Trường Sinh tiếp, lại sợ đập hỏng đồ vật bên trong, lập tức nhìn chằm chằm anh ấy, nói: “Trách không được vừa rồi ánh mắt cô ấy nhìn tôi cứ là lạ, không có thân thiện chút nào, còn hỏi nhà tôi ở nơi đâu.”

Nguyễn Trường Sinh cười nói: “Không quan trọng, dù sao sau này cũng sẽ không gặp lại.”

Tiền Xuyến ngẫm lại cũng cảm thấy vậy, cô ấy không biết cô gái vừa rồi, cũng không biết tên họ của nhau. Nhà cô gái kia cũng không ở trên trấn, cách xa vạn dặm, sau này muốn gặp cũng không gặp được.

Đã như vậy, Tiền Xuyến nhìn Nguyễn Trường Sinh nói: “Anh không thông qua sự cho phép của tôi đã lấy tôi ra làm tấm bia đỡ, tăng thêm một đồng tiền.”

Con mắt Nguyễn Trường Sinh trừng lên: “Cô ăn cướp à!”

Như vậy thì anh ấy còn có thể kiếm tiền gì nữa? Đồ bán giá đắt quá thì người ta cũng sẽ không mua, cô ấy thì kiếm được tiền!

DTV

Tiền Xuyến đậy cặp sách lại đứng dậy muốn đi: “Anh không muốn thì thôi.”

Nguyễn Trường Sinh đứng dậy theo kéo cô ấy lại, luôn miệng nói: “Muốn muốn muốn.”

Đợi Tiền Xuyến quay đầu lại hài lòng cười cười, anh ấy vẫn nói thêm một câu: “Dù sao sau này đều là người một nhà.”

Tiền Xuyến: “?”

Ai mà người cùng một nhà với anh!

Nguyễn Trường Sinh mặc kệ cô ấy có biểu cảm gì, cười đưa tay lấy cặp sách trong tay cô ấy, nói với cô ấy: “Trước tiên cô ở đây chờ tôi một lát, tôi về nhà một chuyến để lấy tiền, lập tức trở lại.”

Nói xong anh ấy lập tức cầm cặp sách đi.

Về đến nhà, Nguyễn Trường Sinh đem đồ đạc vụn vặt trong cặp sách của Tiền Xuyến bỏ vào trong cặp sách của mình, cầm hai đồng tiền riêng của mình, lại xếp vào đó một ít lương khô quần áo, đi ra chào hỏi với Lưu Hạnh Hoa: “Mẹ, con ra ngoài mấy ngày nhé, mấy ngày nay sẽ không trở lại.”

Lưu Hạnh Hoa ngẩng đầu nhìn anh ấy: “Con lại muốn đi lêu lỏng ở đâu?”

Nguyễn Trường Sinh cười cười: “Mẹ đợi tin tức tốt của con, qua trận này con dẫn con dâu về cho mẹ.”

Lưu Hạnh Hoa nghe nói như thế thì tinh thần tỉnh táo: “Không phải dỗ mẹ à?”

Nguyễn Trường Sinh: “Dĩ nhiên không phải, con đã có mục tiêu.”

Lưu Hạnh Hoa quan tâm hỏi: “Là cô gái ở đâu? Con gái nhà ai?”

Nguyễn Trường Sinh nói: “Chờ thành rồi nói sau.”

Trước kia Nguyễn Trường Sinh thường xuyên ra ngoài lăn lộn, có khi mười ngày nửa tháng không về nhà. Đối với chuyện này Lưu Hạnh Hoa cũng không cảm thấy kinh ngạc, bà ấy không quan tâm nhiều, chỉ nói: “Vẫn là câu nói kia, chơi thì chơi ầm ĩ thì ầm ĩ, không thể làm bất kỳ chuyện gì không có tính người.”

Từ trước đến nay Nguyễn Trường Sinh lăn lộn có quy củ có chừng mực: “Mẹ, con biết mà.”

Chào hỏi với Lưu Hạnh Hoa xong, Nguyễn Trường Sinh trở lại trong hang núi nhỏ.

Tiền Xuyến nhìn thấy anh ấy trở về, đứng lên nhận lấy cặp sách trong tay anh ấy, đeo trên người rồi nói thầm: “Làm cho tôi ở đây đợi cả buổi, tôi còn tưởng anh cầm hàng chạy luôn rồi, không trở lại nữa.”

Nguyễn Trường Sinh lấy hai đồng tiền từ trong túi ra, trực tiếp cầm tay cô ấy qua đập đồng tiền lên lòng bàn tay cô ấy: “Tôi đây không có nhiều ưu điểm gì khác, chính là coi trọng nghĩa khí coi trọng uy tín, đã nói thì sẽ giữ lời.”

Tiền Xuyến nhìn thấy tiền thì vui vẻ, trước tiên thu lại cất vào túi.

Sau khi sắp xếp gọn gàng, cô ấy nhìn Nguyễn Trường Sinh nói: “Anh bán hàng xong thì lên trên trấn tìm tôi, nhà tôi ở bên cạnh trường tiểu học Thiên Phượng, nhớ không? Đến lúc đó mang tiền đến, nhớ là anh còn thiếu tôi bốn đồng, thiếu một chút cũng không được.”

Nói xong cô ấy muốn đi, kết quả Nguyễn Trường Sinh chợt đưa tay kéo cô ấy một cái.

Tiền Xuyến quay đầu: “Còn chuyện gì nữa?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận