[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp

Chương 442

Nguyễn Khê tiếp tục: “Đầu tư thành lập công ty bất động sản, chờ thời cơ mua đất. Có được đất rồi, chúng ta muốn làm gì chả được? Dù là nhà hàng, khách sạn hay khu bất động sản, thậm chí là khu mua sắm lớn chúng ta đều có thể làm được.”

Tạ Đông Dương nghe vậy có chút mơ hồ: “Chơi lớn như vậy sao?”

Nguyễn Khê nhìn anh ấy: “Chỉ xem anh có dám chơi hay không thôi?”

Không dám làm thì sẽ phải dựa vào công ty thương mại của mình mà lăn lộn cả đời, dám làm thì khả năng sẽ là vô tận.

Dù sao trong thời đại ngày nay, gan lớn c.h.ế.t no, gan bé c.h.ế.t đói, dám nghĩ dám làm mới là nền tảng.

Tạ Đông Dương nghe vậy thì tim đập loạn nhịp, tự nhiên trong lòng có chút lâng lâng, dù sao những chuyện Nguyễn Khê nói cho tới bây giờ cũng chưa có tư nhân nào làm, nhà nước thật sự để cho tư nhân làm sao?

Lòng anh vẫn còn chưa ổn định lại, thế là anh lại uống thêm vài tách trà nữa.

Nguyễn Khê cũng không vội vã chuyện này, cứ để anh ấy từ từ suy nghĩ.

DTV

Nguyễn Khê không một mình làm chuyện này bởi vì cô không có đủ tinh thần và sức lực để quản lý quá nhiều việc như vậy, cô chủ yếu vẫn muốn bỏ tiền đầu tư và hợp tác xây dựng công ty bất động sản với Tạ Đông Dương, công ty do Tạ Đông Dương quản lý, về sau muốn làm các hạng mục cũng sẽ có anh ấy cùng làm chủ.

Sau khi Tạ Đông Dương im lặng uống trà, Nguyễn Khê cũng không nói thêm gì nữa, phòng làm việc yên tĩnh một lúc sau liền nghe thấy tiếng gõ cửa. Nguyễn Khê quay đầu lại nhìn thì thấy Trình Nặc Nặc và Ôn Hiểu bước vào trong bộ váy bản mẫu.

Ôn Hiểu không chỉ thay quần áo mà cô ấy còn làm thêm kiểu tóc cho phù hợp với trang phục.

Khi nghe thấy tiếng động, Tạ Đông Dương cũng nhìn về phía cửa phòng làm việc, nhìn thấy Ôn Hiểu thì hơi bất giác sững người.

Ôn Hiểu mặc lễ phục bản mẫu đi vào, cười hỏi anh ấy: “Thấy thế nào?”

Tạ Đông Dương định thần lại, đứng dậy nói: “Kinh động lòng người.”

Ôn Hiểu vui vẻ cười tươi, nói với Nguyễn Khê: “Như tiên nữ vâỵ, tôi rất thích.”

Nguyễn Khê lại dồn hết sự chú ý vào chiếc váy, đứng dậy đi đến bên cạnh Ôn Hiểu, nhìn quanh và hỏi: “Có điều gì không hài lòng về kiểu dáng và thiết kế không, không vừa ý chỗ nào thì cô có thể nói ra, tôi sẽ giúp cô sửa lại.”

Trông dáng vẻ của Ôn Hiểu thì có vẻ rất vừa ý: “Không có chỗ nào là không ổn cả, toàn bộ đều rất hài lòng.”

Nghe cô ấy nói như vậy, Nguyễn Khê không khỏi bật cười, trong mắt cô không dấu nổi vẻ vui mừng: “Được, vậy lát nữa tôi sẽ đo thân hình cho cô sau đó chúng ta sẽ chính thức bắt tay vào làm.”

Ôn Hiểu nghiêng đầu, trên mặt không nhịn được nở nụ cười: “Bây giờ tôi đang rất là mong chờ, ước gì được ở hẳn đây, ngày ngày đều xem cô làm quần áo, chắc chắn là rất thú vị.”

Cùng là con gái với nhau, Nguyễn Khê đương nhiên có thể hiểu được sở thích và mong đợi của cô ấy đối với những chiếc váy đẹp, vì vậy cô một lần nữa nói với cô ấy: “Tôi sẽ may trước, đợi đến khi hình dáng làm cũng gần hoàn thiện rồi thì cô có thể đến đây xem thử.”

Ôn Hiểu dứt khoát gật đầu: “Được, vậy tôi sẽ tranh thủ dành thời gian qua đây xem.”

Nguyễn Khê cùng Ôn Hiểu ở bên này nói chuyện về quần áo, sau đó lại cùng Trình Nặc Nặc đi đến phòng làm việc thay quần áo.

Nguyễn Khê quay trở về ngồi xuống ghế sô pha, Tạ Đông Dương cũng ngồi xuống ghế sô pha bên cạnh cô.

Nguyễn Khê quay sang nhìn anh ấy, cười thoải mái nói: “Anh cứ quay về từ từ cân nhắc.”

Tạ Đông Dương nghe vậy gật đầu: “Được, vậy cho tôi hai ngày để suy nghĩ.”

Sau khi Ôn Hiểu thay quần áo xong, Nguyễn Khê lại giúp cô ấy lấy số đo cơ thể.

Sau khi đo đạc xong, ba người ngồi uống trà nói chuyện phiếm một hồi, thấy đã ở lâu rồi, không còn gì quan trọng để nói nữa, Tạ Đông Dương và Ôn Hiểu cũng không muốn làm phiền Nguyễn Khê thêm nữa, dù sao thời gian này cũng chẳng nhàn hạ gì.

Nguyễn Khê đứng dậy và tiễn họ ra khỏi văn phòng rồi bảo Trình Nặc Nặc đi tiễn họ một đoạn.

Sau khi tiễn Ôn Hiểu và Tạ Đông Dương đi, Nguyễn Khê quay lại văn phòng ngồi xuống, suy nghĩ một lúc rồi nhấc điện thoại lên. Sau hai hồi chuông thì điện thoại được kết nối, cô nói vào ống nghe: “Giám đốc Tiền, hôm nay người trong nhà ăn cơm với nhau đi, tôi mời.”

Tiền Xuyến rất nhạy bén liền hỏi thẳng luôn: “Vui như vậy hẳn là cháu nhận được tiền bồi thường phá dỡ rồi nhỉ?”

Tiền Xuyến cũng cười: “Được rồi, đã lâu không gặp nhau, vừa hay buổi tối cả nhà quây quần gặp nhau chút.”

Nguyễn Khê nói chuyện xong với Tiền Xuyến liền gọi cho gọi điện đến văn phòng giám đốc nhà máy xí nghiệp may Tường Vi. Điện thoại vừa được kết nối, cô với Nguyễn Thuý Chi lại cùng nói một câu giống nhau: “Giám đốc Nguyễn, tối nay người trong nhà cùng nhau ăn bữa cơm đi, cháu/cô mời.”

Nguyễn Thuý Chi đương nhiên là đồng ý, nhưng cô ấy nói thêm: “Đừng ra ngoài ăn nữa, ông bà đều không thích, mỗi lần như vậy lại cằn nhằn. Cứ mua đồ đơn giản về nhà nấu, cả nhà náo nhiệt, người già đều thích như vậy cả.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận