[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp

Chương 326

Đương nhiên gọi điện thoại cho ông ta là tốt, Nguyễn Trường Phú vội vàng nói: “Được, được, được! Ba sẽ trở về hỏi rõ ràng giúp con.”

Nguyễn Khê nhìn thời gian gọi điện thoại rồi nói “cảm ơn” một tiếng, sau đó lập tức cúp điện thoại. Sau khi trả tiền cô ra khỏi bưu cục và trở lại quầy hàng tiếp tục việc kinh doanh.

Bởi bị ảnh hưởng vài chục năm nên lúc này chợ đêm vẫn chưa khôi phục, ban đêm chẳng có ai ra ngoài dạo phố. Cũng vì thế, lúc cửa hàng ở mặt đường lần lượt đóng cửa thì Nguyễn Khê và Tạ Đông Dương cũng thu dọn sạp về nhà.

Hai người thu dọn đồ đạc rồi đạp xe về cửa hàng sửa xe, đặt đồ xuống. Hứa Chước cũng theo họ về cửa hàng sửa xe, sau đó nhìn bọn họ ngồi đếm tiền cùng nhau.

Quả thực, ban ngày anh ấy cũng cảm thấy mở quầy hàng như vậy rất mất mặt, nhưng bây giờ nhìn Nguyễn Khê và Tạ Đông Dương đếm tiền thì Hứa Chước biết có thể diện hay không cũng chẳng có gì phải xem trọng. Bởi vì một ngày bọn họ còn kiếm được nhiều hơn một tháng lương của người ta.

Nếu không phải tận mắt nhìn thấy điều này thì thật sự khó mà tin được, không ngờ tiền lại dễ kiếm như vậy. Tạ Đông Dương đếm xong tiền thì hỏi Nguyễn Khê kiếm được bao nhiêu. Anh ấy biết cô kiếm được nhiều hơn mình thì kinh ngạc nói: “Vì sao chứ?”

Nguyễn Khê không trả lời vì sao, chỉ nhìn Tạ Đông Dương và nói: “Sau này còn có thể kiếm được nhiều hơn.”

Sau khi đếm xong tiền, cả hai đều cất tiền đi. Tạ Đông Dương lại nhìn cô nói: “Sao nào? Hai người dự định đi ăn riêng với nhau hay đưa tôi đi cùng? Nếu đưa tôi đi cùng, tôi là người bản địa, là chủ nhà nên hôm nay tôi sẽ mời cơm.”

Nguyễn Khê cũng chẳng hề do dự nói: “Thế thì cùng đi đi.”

Không phải cô muốn Tạ Đông Dương mời khách, mà là nhiều người thì sẽ càng vui hơn. Thế là ba người ra khỏi cửa hàng sửa xe và đi tìm nhà hàng ăn cơm.

Trong phòng nhỏ ở tầng hai nhà họ Nguyễn, Nguyễn Trường Phú tan làm về nhà vừa vào cửa đã đến thẳng phòng bếp tìm Phùng Tú Anh. Ông ta tiến vào trong hỏi bà ta: “Trước khi Tiểu Khê vào đại học một năm, em có động vào hòm thư của nhà mình không? Con bé nói nó không nhận được mấy phong thư.”

Phùng Tú Anh hơi sững sờ: “Em không động đến. Hơn nữa, chẳng có ai viết thư cho em thì em động tới hòm thư làm gì?”

DTV

Nguyễn Trường Phú lại hỏi: “Em có thấy người khác động đến không?”

Phùng Tú anh nói: “Em không chú ý tới chuyện này lắm.”

Ai mà rảnh rỗi đi nhìn chằm chằm cái hòm thư làm gì? Vốn cũng chẳng có ai viết thư gửi tới. Ngay cả thư ở dưới quê gửi cho Nguyễn Trường Phú cũng là gửi thẳng tới đơn vị của ông ta, bà ta gần như chẳng bao giờ chú ý tới nơi đó.

Nguyễn Trường Phú thấy Phùng Tú Anh không biết thì cũng không hỏi lại nữa. Đợi tới khi tất cả mọi người tới phòng ăn và ngồi xuống ăn cơm, ông ta liếc nhìn mọi người một lượt rồi hỏi thêm một lần: “Trước khi Tiểu Khê và Tiểu Khiết vào đại học một năm, mọi người có ai động vào hòm thư của nhà mình, động vào thư của con bé không?”

Câu hỏi này quá đột ngột, mấy đứa bé đều sửng sốt rồi đồng thời lắc đầu. Bây giờ, Diệp Phàm đang học đại học nhưng vì gần nhà nên cuối tuần nào cũng về. Nguyễn Trường Phú nhìn về phía Nguyễn Thu Dương: “Có phải con động vào không?”

Nguyễn Thu Dương lộ ra vẻ bối rối, vội vàng giải thích nói: “Con không làm, con động vào thư của chị ta làm gì? Con chẳng có hứng thú gì với thứ kia cả.”

Nguyễn Hồng Quân ngồi bên cạnh phụ họa thêm một câu: “Lần này, chị ấy không nói dối, giám định đã hoàn tất.”

Nguyễn Thu Nguyệt nhìn Nguyễn Trường Phú lên tiếng hỏi: “Chị cả đã nói gì ạ?”

Nguyễn Trường Phú “ừ” một tiếng rồi nói: “Chiều nay con bé gọi điện thoại tới phòng làm việc của bác nói là lúc nó còn ở nhà không nhận được mấy phong thư. Tiểu Khê nghi ngờ có người giở trò với thư của mình. Nếu người nhà chúng ta không động vào, có ai nhìn thấy người khác động vào hòm thư nhà ta không?”

Thật sự, người trong nhà để ý tới hòm thư không nhiều, một lúc sau cả nhà đều lắc đầu.

Lúc Nguyễn Trường Phú cảm thấy buồn phiền thì Nguyễn Hồng Binh đột nhiên lên tiếng: “Là chị cả Thu Văn.”

Ông ta nghe như vậy thì lập tức quay đầu nhìn về phía cậu ta: “Cái gì?”

Nguyễn Hồng Binh nhìn Nguyễn Trường Phú và nói: “Chị cả Thu Văn, có một thời gian chị ta thường xuyên đi kiểm tra hòm thư. Ngày nào đi học về cũng sẽ tới đó xem một chút, đôi khicòn lấy thư ra.”

Lông mày của Nguyễn Trường Phú chậm rãi nhíu lại: “Lại là nó?”

Nguyễn Hồng Binh lắc đầu: “Con không biết, con cứ nghĩ là chị ta đang chờ thư của bản thân.”

Nguyễn Thu Nguyệt nghĩ một lúc rồi hỏi: “Là ai đã viết thư cho chị cả thế ạ?”

Nguyễn Trường Phú nói: “Con bé nói là Hứa Chước, hai đứa đã gặp nhau ở Bắc Kinh.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận