[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp

Chương 375

Nguyễn Khê và Nguyễn Trường Sinh ở trong tiệm một ngày nhàn nhã xem náo nhiệt, nhìn Tôn Vĩ cười liệt miệng khom lưng mệt mỏi.

Mệt đến lúc chạng vạng, cửa hàng mặt tiền của Tôn Vĩ mới hơi vắng lại.

Lúc này Nguyễn Trường Sinh đứng dậy đi qua đường, tới cửa hàng của Tôn Vĩ nhìn một chút.

Tôn Vĩ đắc ý, cái đuôi cũng muốn vểnh lên trời, nhìn thấy Nguyễn Trường Sinh tới, anh ta cố ý móc ra một xấp tiền từ trong bao, đập mạnh lên lòng bàn tay trước mặt Nguyễn Trường Sinh, cười nói: “Thế nào? Tôi mở cửa hàng này không kém anh nhỉ?”

Nguyễn Trường Sinh khen anh ta: “Anh mở tốt hơn so với tôi, thật sự tốt hơn nhiều.”

Nói xong trong biểu cảm chợt lộ ra chút ý cười ngượng ngùng, chồng chất trên khóe miệng, lại nói tiếp: “Chỉ là… Anh kiếm giúp chúng tôi nhiều tiền như vậy, vẫn là ngại quá đi, cảm ơn anh nha.”

DTV

Tôn Vĩ không biết Nguyễn Trường Sinh đang nói cái gì, trên mặt mang ý cười im lặng, nói: “Tôi kiếm tiền giúp anh? Đây là cửa hàng Tôn Vĩ tôi mở, tiền kiếm được đều là của tôi, sợ là anh tức đến mức chập mạch rồi hả?”

Cơ thể Nguyễn Trường Sinh thả lỏng dựa nghiêng vào quầy, nhìn giống như tâm tình tốt lạ thường, khóe miệng tươi cười nhìn anh ta, ôn tồn nói: “Ôi. Anh có biết năm ngoái quốc gia đã thông qua luật thương hiệu hay không?”

Tôn Vĩ biểu thị nghe không hiểu, cũng không muốn nhiều lời nói bậy với Nguyễn Trường Sinh, thế là ngang ngược cả giận: “Tôi không biết cái gì là luật thương hiệu, nếu anh ghen tị với tôi thì cứ việc nói thẳng, khỏi phải dây dưa ở đây nói những điều không có.”

Ngón tay Nguyễn Trường Sinh đặt trên mặt quầy gõ hai cái, tiếp tục cười dây dưa với anh ta: “Tôi xem như thấy rõ, người như anh thật đúng là phải đọc thêm nhiều sách, nếu không thì không khác gì với kẻ ngu.”

Tôn Vĩ lười nói chuyện với Nguyễn Trường Sinh, giơ tay lên nói: “Tôi không có rảnh dây dưa với anh, tôi đi chào hỏi khách khứa.”

Kết quả khi anh ta chưa bước chân ra, chợt thấy bốn người đàn ông mặc đồng phục màu tím đi vào cửa. Phàm là người làm ăn đều biết đến độ đồng phục này, cũng biết những người này là thanh tra của cục Công Thương, có quyền lực cực kỳ lớn.

Nhìn anh ta bất động, Nguyễn Trường Sinh hất đầu lớn tiếng nói: “Khách tới rồi, sao anh bạn lại không tiếp đón thế?”

Nhưng Tôn Vĩ còn chưa lên tiếng, thanh tra dẫn đầu đã hỏi trước một câu: “Ai là Tôn Vĩ?”

Trên mặt Tôn Vĩ vội vàng chồng chất lên ý cười: “Đồng chí, tôi là Tôn Vĩ, các anh làm gì vậy? Hình như tôi… Không có vi phạm gì mà?”

Đôi mắt người thanh tra dẫn đầu lạnh lẽo nhìn về phía anh ta, giọng nói còn cứng rắn hơn so với tảng đá: “Có người khiếu nại anh cố ý xâm phạm thương hiệu của người khác, dùng thương hiệu của người khác thực hiện kiếm lời, nhiều lần không nghe khuyến cáo, thời gian lâu dài đạt được lợi ích to lớn, mời anh đi theo chúng tôi đi một chuyến tiếp nhận điều tra.”

Tôn Vĩ nghe nói như thế thì sắc mặt tối đen, những vị khách đang nhìn xem quần áo cũng lập tức dừng động tác lại. Anh ta vô thức bước lùi về sau hai bước, nhìn thanh tra dẫn đầu rồi nói: “Đồng chí, chắc chắn là anh nhầm rồi?”

Thanh tra dẫn đầu nhìn anh ta bất động, biểu cảm cứng rắn nói chuyện không dễ nghe: “Anh cho là chúng tôi mù cả sao? Ngay cả bảng hiệu cửa hàng của người ta anh cũng lấy cắp, giống người ta như đúc, anh còn nói tôi nhầm?”

Tôn Vĩ tranh luận nói: “Tôi giống như anh ta thì thế nào? Dựa vào cái gì anh ta có thể sử dụng còn tôi thì không thể?”

Thanh tra lấy được hết chứng cứ mới tới, cho nên không muốn nói nhảm với Tôn Vĩ nữa, mấy người trực tiếp đi lên đưa tay đè anh ta lại. Làm sao mà Tôn Vĩ chịu bị bắt, vừa trốn về sau vừa nói: “Tôi không có phạm tội, dựa vào đâu mà bắt tôi?”

Thấy đây là tư thế muốn làm loạn lên, khách hàng trong cửa hàng cũng bị dọa vội vàng chạy ra ngoài. Chạy rồi lại không muốn đi luôn, bởi vì muốn xem náo nhiệt, cho nên ghé vào cửa nhìn, nhìn bốn người mặc đồng phục biểu diễn bắt người ở bên trong.

Chỉ chốc lát, ngoài cửa tụ tập rất nhiều người, châu đầu ghé tai nói…

“Chuyện gì xảy ra vậy? Làm cái gì vậy? Sao người của cục Công Thương lại đến đây?”

“Thanh tra của cục Công Thương tới bắt người, vậy chắc chắn là phạm tội rồi, mà lại phạm phải việc không nhỏ.”

“Anh xem, chắc chắn là cửa hàng đối diện kiện, anh ấy cũng đứng ở bên trong, ui cha, đặc biệt chọn ngày người ta khai trương để phá quán.”

“Tôi muốn nói là Tôn Vĩ đáng đời, anh ta vẫn luôn kiếm tiền dựa vào đạo nhái quần áo của Tường Vi Các, không biết khiêm tốn còn thỉnh thoảng tới cửa khiêu khích người ta, sớm nên bị bắt đi. Có đôi khi tôi nhìn mà còn tức giận, thật sự là kẻ không cần mặt mũi nhất, quá mẹ nó hạ tiện!”

“Nhưng anh ta làm nhiều năm như vậy, cũng không có ai quản mà, sao đột nhiên lại bắt đầu quản?”

Bạn cần đăng nhập để bình luận