[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp

Chương 328

Hôm nay cũng như vậy, cô ấy vừa xem vừa nói: “Cậu vẽ đẹp thật đấy, chắc là học vẽ nhiều năm rồi phải không? Những bộ đồ mà cậu vẽ đẹp thật đấy, không biết mặc lên người sẽ như thế nào.”

Nguyễn Khê thấy cô ấy thật sự tò mò và yêu thích. Trời sinh con gái đều thích quần áo đẹp. Cô vừa vẽ vừa cười nói: “Hay là mình dành thời gian làm một bộ cho cậu xem nhé?”

Lý Hiểu Phương kinh ngạc: “Thật sao? Cậu còn biết may quần áo nữa à?”

Nguyễn Khê gật đầu: “Đợi mình có thời gian sẽ làm cho cậu xem.”

Lý Hiểu Phương thật sự rất mong chờ: “Được, mình rất muốn xem đấy.”

Chạng vạng tối tan học, Nguyễn Khê không tới nhà ăn với Lý Hiểu Phương ngay. Cô tới cửa hàng trong trường một chuyến, đứng xếp hàng chờ một lúc. Tới lượt thì gọi điện thoại cho Nguyễn Trường Phú.

Quả nhiên, ông ta vẫn ở văn phòng chờ cô. Điện thoại vừa có người nghe, Nguyễn Khê đã hỏi ngày: “Bác hỏi được gì rồi?”

Nguyễn Trường Phú nói: “Chắc là Thu Văn đã động vào thư của con, nhưng không có chứng cứ xác thực. Trong nhà chỉ có Hồng Bình chú ý, có một thời gian Thu Văn liên tục đi xem hòm thư, đi học hay tan học đều tới xem một lượt, còn lấy thư trong đó ra nữa.”

Nguyễn Khê khẽ cắn răng một cái: “Con biết ngay là cô ta mà.”

DTV

Nguyễn Trường Phú nói: “Bây giờ nó không ở nhà, nếu không ba nhất định sẽ giúp con hỏi cho ra. Năm ngoái bảo con bé tới gia nhập nông trường, kết quả đầu năm nay nó đã trốn khỏi đó, bây giờ không biết đi đâu. Ba coi như chưa từng nuôi đứa con gái này.”

Nguyễn Khê nói cho ông ta biết: “Bây giờ, cô ta đang ở Bắc Kinh, tới tìm Lục Viễn Chinh.”

Giọng của Nguyễn Trường Phú đột nhiên cao lên: “Lục Viễn Chinh? Hai bọn chúng chưa chia tay à?”

Nguyễn Khê nói: “Sao có thể chia tay được, còn ngọt ngào lắm.”

Nguyễn Trường Phú tức gần chết: “Nó cứ chờ đấy, bây giờ ba sẽ tới nhà họ Lục để hỏi cho rõ ràng.”

Nói xong, ông ta không đợi Nguyễn Khê nói tiếp đã cúp điện thoại cái rụp. Cô buông điện thoại xuống, trả tiền rồi ra khỏi cửa hàng. Sau khi ra ngoài, Nguyễn Khê không đi ăn cơm ngay mà tới nhà xe bên ngoài ký túc xá lấy xe đạp đi tìm Hứa Chước. Trường của anh ấy cách trường cô khá gần, đạp xe một lúc là tới.

Nguyễn Khê báo thông tin của Hứa Chước ở ngoài cổng rồi đứng đó chờ chừng mười phút. Anh ấy chạy tới trước cửa, vừa thấy cô đã hỏi luôn: “Sao rồi?”

Nguyễn Khê dắt xe đạp tới gần Hứa Chước một chút, mặc dù cổng lớn này chẳng có ai đi ra đi vào. Khi tới nơi xa một chút thì cô đứng lại, nhìn anh ấy và nói: “Anh giúp tôi hẹn Lục Viễn chinh và Diệp Thu Văn ra ngoài nhé.”

Hứa Chước vẫn hỏi: “Sao rồi?”

Nguyễn Khê nhìn anh ấy và nói: “Diệp Thu Văn đã giở trò với thư của tôi, không chỉ có anh và Trần Vệ Đông mà còn có người khác.”

Hứa Chước nhíu mày, lập tức lộ ra vẻ buồn bực: “Là cô ta sao?”

Nguyễn Khê gật đầu nói: “Chính là cô ta, anh hẹn ra là biết ngay thôi. Tôi đoán cô ta sẽ không tùy tiện ra ngoài. Làm việc trái với lương tâm nên chắc chắn không dám chạm mặt với chúng ta. Nếu Diệp Thu Văn không ra thì cứ hẹn Lục Viễn Chinh ra trước cũng được.”

Hứa Chước nhìn Nguyễn Khê và gật đầu: “Được, để tôi hẹn xem thế nào.”

Ngón tay đặt ở phanh xe đạp của cô vô thức bóp: “Lần này, tôi phải khiến cô ta mất hết tất cả.”

Mặt trời ló ra một nửa từ tầng mây, ánh nắng nghiêng nghiêng chiếu xuống khiến bóng của máy may và cô gái ngồi sau máy may kéo dài ra, khắc trên mặt đường ở phía xa.

Một cô gái trẻ tuổi buộc tóc đuôi ngựa cài hoa màu xanh lam trên đầu đi tới trước quầy hàng nhìn một chút, sau khi chọn lựa được hai cái dây buộc tóc thì đi tới trước máy may cầm tập vẽ lên nhìn qua một lượt.

Cô ấy say sưa lật hết các tranh, sau đó nhìn về phía cô gái ngồi phía sau máy may và hỏi: “Những thứ này đều do cô vẽ à?”

Nguyễn Khê đang tháo khóa của một bộ quần áo nghe vậy ngẩng đầu lên nói: “Đúng vậy, đều do tôi vẽ ra.”

Cô gái đầu cài hoa màu xanh cười nói: “Nhìn thật sự rất đẹp mắt, không biết may thì sẽ trông như thế nào. Tôi thấy cô biết dùng máy may, thay khóa và sửa quần áo cũng rất lưu loát. Cô có biết may quần áo không?”

Nguyên Khê vừa tháo khóa kéo vừa nói chuyện với cô ấy: “Biết, những thứ vẽ ra đều có thể may được.”

Cô gái đầu cài hoa màu xanh lật lật tập vẽ: “Hay là cô may một bộ ra xem nào, nếu thật sự có thể may được, nhìn cũng đẹp mắt thì tôi sẽ tới tìm cô may quần áo. Dù sao nhìn những bức vẽ này cũng rất đẹp.”

Quần áo mà Nguyễn Khê vẽ đều phù hợp với thẩm mỹ của thời này, sẽ không thời thượng tới mức niên đại này không thể chấp nhận được. Nhưng trong những thiết kế này cũng có ý tưởng của bản thân cô, đều là kiểu dáng mà trên đường chưa bao giờ thấy.

Bạn cần đăng nhập để bình luận