[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp

Chương 458

Lưu Tiểu Hổ: “Cô ấy chỉ có một đứa con trai là cháu thôi, cô ấy không cần cháu chăm sóc khi về già thì còn có thể trông cậy vào ai chứ?”

Lúc này, bà cụ mới bật cười: “Trời ơi, bây giờ đã là thời đại nào rồi! Cậu còn trẻ tuổi mà sao còn cổ hủ hơn bà già như tôi nữa! Từ khi Cộng Hoà Nhân Dân Trung Hoa được thành lập thì nam nhạc bình đẳng rồi, chủ trương kế hoạch hoá gia đình cũng được thực hiện trong vài năm. Nếu họ có con gái, cậu không cần lo lắng cho họ đâu. Cậu cũng đừng chờ mong khối tài sản trong tay họ.”

Lưu Tiểu Hổ bị nói trúng tim đen bèn giận tím người: “Ai thèm mong chờ vào tài sản của họ chứ?”

Bà cụ: “Vậy sao lúc trước cậu không đi nhận mẹ đi. Trước cải cách, lúc mở cửa, không phải mẹ cậu ở dưới quê sao?”

Lưu Tiểu Hổ: “...”

Chết tiệt! Cái con hẻm nhỏ này đều là người của Nguyễn Thúy Chi nên họ mới nói giúp cô ấy như vậy!

Không nói, đương nhiên họ cũng không rời đi, chỉ đứng canh ở ngoài cổng. Những người đến xem náo nhiệt coi họ như một trò đùa. Họ đi tới đi lui một hồi, mỗi lần đi qua lại chỉ chỉ chỏ chỏ.

Cuối cùng, Lưu Tam Ny và chồng của cô ta cũng không chịu được việc phải mất mặt như vậy nữa.

DTV

Cô ta nói nhỏ với Lưu Tiểu Hổ và Ngô Tuệ Quyên: “Tốt nhất là chúng ta nên đi thôi. Mấy người này cứ đi tới đi lui, họ xem chúng ta như mấy con khỉ đang diễn xiếc vậy á.”

Lưu Tiểu Hổ thầm thở dài: “Đi rồi chúng ta sẽ ngủ ở đâu đây? Chị có tiền ở trong khách sạn à? Bọn họ không sợ mất mặt thì sao chúng ta lại phải xấu hổ cơ chứ?”

Lúc này, Lưu Tam Ny đứng lại một lúc. Cô ta đang rất bực, thế này là mất hết thể diện rồi. Vậy nên cô ta và chồng đã rời đi và nói: “Em đã bảo với anh là cậu ta nói dối mà anh không nghe em, lại còn theo đến đây nữa chứ.”

Chưa kể tiền đi lại, ăn ở, còn bị mắng mỏ, làm trò cười cho thiên hạ.

Lưu Tiểu Hổ thấy Lưu Tam Ny lôi kéo chồng cô ta đi, hơn nữa còn có nhiều người chạy đến xem thì không khỏi run lên.

Nhưng trong lòng cậu ta không thể nuốt nổi cục tức này, quan trọng nhất là cậu ta cực kỳ luyến tiếc số tiền trong tay Nguyễn Thúy Chi.

Ngay lúc cậu ta đang do dự, cổng tứ hợp viện bỗng nhiên mở ra. Cậu ta đang thầm vui vẻ thì một chuỗi pháo bay vụt ra ngoài, đáp xuống dưới chân cậu ta và Ngô Tuệ Quyên rồi đột ngột nổ tung.

Cậu ta và Ngô Tuệ Quyên bị doạ sợ đến mức hét toáng lên, mặt hai người cắt không còn một giọt máu.

Nguyễn Đại Bảo và Nguyễn Nguyệt đứng trước cổng bật cười ha hả. Sau khi đuổi Lưu Tiểu Hổ ra ngoài, Nguyễn Thuý Chi không quan tâm đến bọn họ nữa. Nên làm cái gì thì làm cái đó, buổi tối họ vẫn nấu và ăn cơm như bình thường. Vì bận rộn nên việc này cũng nhanh chóng bị lãng quên.

Nhưng thật ra Nguyễn Đại Bảo, Nguyễn Nguyệt và Trần Húc vẫn chạy ra cửa xem xét. Ba đứa trẻ đều nghịch ngợm, đặc biệt là Nguyễn Đại Bảo thích gây sự, không lấy pháo đốt để đuổi bọn họ thì cũng múc nước tạt người.

Cả nhà cùng nhau ngồi ăn cơm tối, mấy đứa trẻ ăn vội vàng rồi chạy mất hút. Nguyễn Đại Bảo không kìm được sự vui sướng của mình mà dẫn Nguyễn Nguyệt và Trần Húc ra ngoài trêu đùa Lưu Tiểu Hổ tiếp. Kết quả là lần này mở cửa ra thì không còn thấy Lưu Tiểu Hổ và vợ của cậu ta nữa.

Nguyễn Đại Bảo hơi tiếc nuối nói: “Có ít nghị lực như vậy thôi sao, mới có thế đã đi rồi? Tôi còn chưa chơi đủ đâu.”

Nguyễn Nguyệt nói: “Họ bị anh bắt nạt nên đi rồi.”

Nguyễn Đại Bảo nhún vai: “Thật là nhàm chán.”

Nguyễn Nguyệt chạy về phòng chính và bảo Nguyễn Thúy Chi: “Mẹ ơi, bọn họ đã đi hết rồi.”

Nguyễn Thúy Chi hơi phản ứng: “Ồ, đi rồi là tốt.”

Kỳ nghỉ Tết âm lịch cũng nhanh chóng kết thúc. Sau khi Lưu Tiểu Hổ và Lưu Tam Ny rời đi thì cũng không xuất hiện nữa. Họ cũng không còn làm việc ở xưởng len nữa, đồ đạc ở ký túc xá cũng dọn đi luôn.

Tất nhiên Nguyễn Thuý Chi và Nhạc Hạo Phong cũng không quan tâm đến họ. Sau khi nhà máy đi vào hoạt động, hai người có rất nhiều việc phải làm.

Do vậy nhưng người khác cũng mặc kệ, mỗi người đều có lịch trình riêng cần hoàn thành.

Tuyết trên mặt sông cũng dần tan hết, thời tiết ấm lên từng ngày. Tháng ba hoa đào nở, đến tháng tư hoa lê nở trắng một vùng.

Nguyễn Khê đã thiết kế một bộ lễ phục được lấy cảm hứng từ hoa lê. Vừa vẽ xong nét bút cuối cùng thì bên ngoài phòng làm việc bỗng vang lên tiếng gõ cửa.

Nguyễn Khê buông cây bút trong tay xuống, đứng dậy khỏi giá vẽ và nói to một câu: “Mời vào.”

Vừa dứt lời, cánh cửa đã được người bên ngoài mở ra. Sau khi bước vào, Tạ Đông Dương chạy ngay đến trước mặt Nguyễn Khê rồi đưa một tờ báo tới trước mặt cô, vừa thở lấy thở để mà nói: “Tôi biết mà... Cứ đi theo cô là chuẩn không cần chỉnh...”

Bạn cần đăng nhập để bình luận