[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp

Chương 436

Nguyễn Khê gật đầu với cô ấy: “Đúng thế, cũng chỉ có chút sở thích thế này thôi.”

Ôn Hiểu lại hỏi: “Mấy bộ quần áo này cô đều không bán à?”

Nguyễn Khê mỉm cười: “Những bộ quần áo này đều không được ra giá để bán, mà chỉ để cho người tôi thích thôi.”

Những bộ quần áo này càng thiêng về sản phẩm nghệ thuật hơn, đó cũng là thứ cuối cùng mà cô theo đuổi với tư cách là người may vá và người thiết kế. Mặc dù cô đã mở công ty, cũng đã có được hai thương hiệu thời trang và trở thành một bà chủ doanh nhân, nhưng bản thân cô sẽ không bao giờ từ bỏ việc may vá.

Cho dù hoàn cảnh và thân phận có thay đổi như thế nào, thì ước mơ muốn được làm công việc máy vá suốt đời của cô vẫn mãi mãi không thay đổi.

Ôn Hiểu rất cảm động, cô ấy nhìn Nguyễn Khê và hỏi: “Tôi… có thể lựa không?”

Nguyễn Khê lập tức cười rộ lên: “Tất nhiên là được chứ, quần áo ở đây cô cứ việc thử thoải mái, chọn được kiểu dáng và phong cách cô thích xong, tôi chắc chắn sẽ may cho cô một bộ váy cưới độc nhất vô nhị.”

Là một ca sĩ nổi tiếng đã từng bước lên sân khấu vô số lần và đã mặc lên người rất nhiều bộ lễ phục, đây là lần đầu tiên Ôn Hiểu thử đồ mà không dừng lại được. Cô ấy ở trong phòng làm việc của Nguyễn Khê thử đồ đúng một buổi chiều, đến lúc chạng vạng mới quyết định bộ mà mình thích nhất.

Thực ra thì bộ nào cô ấy cũng thích, nhưng mà chỉ có thể may một bộ thôi.

Sau khi chọn xong kiểu dáng của lễ phục, Nguyễn Khê tự tay lấy số đo của cô ấy, cô nói: “Cô cho tôi một tháng, tôi sẽ làm ra mẫu thiết kế ban đầu, đến lúc đó cô đến mặc thử, chỗ nào không vừa ý tôi sẽ giúp cô sửa lại.”

Ôn Hiểu đã làm lỡ thời gian một buổi chiều của Nguyễn Khê, lúc này cô ấy đã cảm thấy rất ngại ngùng, bèn vội đáp: “Tôi không gấp đâu, cũng chưa chắc là cuối năm nay sẽ tổ chức đám cưới, cô cứ từ từ làm là được, không cần vội.”

Nói rồi cô ấy lại hỏi Nguyễn Khê: “Thanh toán ở đâu vậy, để tôi thanh toán trước luôn cho.”

Nguyễn Khê cũng không gấp rút chuyện tiền nong, cô đáp: “Đợi đến khi nào may xong rồi thì bảo Tạ Đông Dương đến thanh toán.”

Ôn Hiểu thấy thế cũng được, thế là cô ấy bèn mỉm cười và nói: “Được, vậy cứ để đến lúc đó anh ấy đến thanh toán đi.”

Khi tính xong chuyện này thì cũng đã gần đến giờ tan làm, hôm nay Ôn Hiểu cũng không bận việc gì khác, thế là cô ấy bèn hẹn Nguyễn Khê cùng nhau ra ngoài ăn cơm tối. Vừa khéo là tối nay Lăng Hào cũng phải tăng ca, thế nên Nguyễn Khê liền đi cùng Ôn Hiểu đến nhà hàng.

Không có mặt Tạ Đông Dương và Lăng Hào, hai cô trò chuyện càng tùy ý hơn.

Nguyễn Khê trò chuyện với Ôn Hiểu: “Tôi nghe Tạ Đông Dương bảo cô rất bận rộn, thường xuyên phải đi diễn thêm ở bên ngoài.”

Nhắc đến chuyện đi diễn thêm, bỗng dưng Ôn Hiểu thở dài một tiếng đáp rằng: “Đừng nhắc tới chuyện đó, lúc trước bởi vì tôi lén nhận việc ra ngoài đi diễn thêm đã bị đoàn ghi lỗi nhắc nhở, nào là giáng chức nào là phạt tiền, bây giờ đã không dám nữa rồi.”

Nguyễn Khê biết Ôn Hiểu là ca sĩ trong đoàn ca múa nhạc, nơi đó đều có biên chế chính thức cả, tiền kiếm được là lương chết.

Cô nghĩ một hồi lại nói: “Thế cô không có dự định gì khác à? Tôi nghe Tạ Đông Dương nói là muốn mở một công ty giải trí cho cô mà.”

Ôn Hiểu đáp: “Tôi đã từng nghĩ đến chuyện từ chức rồi, nhưng nếu từ chức thì sẽ không thể dùng danh nghĩa của đoàn ca múa nhạc để nhận việc nữa, lại không tìm được nơi khác, cũng chưa có chuẩn bị tâm lý. Tạm thời cũng không tìm thấy lối thoát nào ở địa phương, có rất nhiều người đều đã đến phương Nam lăn lộn trong các phòng trà, hát những bài hát thịnh hành của Đài Loan và Hồng Kông. Tôi không hề có chút kinh nghiệm nghề nghiệp nào, công ty giải trí đâu phải muốn mở là mở được chứ.”

Nguyễn Khê nghe xong bèn gật đầu: “Chuyện này quả thực là phải cân nhắc kỹ lưỡng.”

DTV

Ôn Hiểu nuốt thức ăn trong miệng xuống, trông có vẻ không còn phân vân gì nữa, cô ấy chỉ nói: “Tạm thời tôi cũng không sốt sắng nữa, danh tiếng của tôi cũng chưa được tính là vang dội gì, hoàn toàn không mấy vững vàng, thôi thì trước mắt cứ ở lại đoàn cố gắng đi diễn đã, nếu không tự đập vỡ bát cơm thì không tốt cho lắm.”

Trông thấy cô ấy đã có dự tính và có suy nghĩ của mình, dĩ nhiên là Nguyễn Khê cũng không nói thêm gì nữa.

Hai người lại tán gẫu chút chuyện đơn giản, ăn xong bữa thì chia tay nhau ai về nhà nấy.

Khi Nguyễn Khê về đến nhà thì Lăng Hào vẫn chưa về, cô lấy quần áo đi tắm trước, sau đó xuống bếp tự chế một bát hỗn hợp mặt nạ khổ qua, cô thoa lên mặt mình sau đó nằm trong phòng chính xem ti vi.

Trên ti vi đang chiếu phim Hồng Lâu Mộng, Nguyễn Khê nằm đó xem được nửa tập thì điện thoại trong nhà bất thình lình reo lên.

Bạn cần đăng nhập để bình luận