[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp

Chương 404

Nguyễn Trường Sinh nghe thấy vậy nói: “Thế cảm ơn Tiểu Khiết nhé.”

Nguyễn Khiết cười nói: “Người nhà cả nói mấy lời khách sáo làm gì chứ?”

Chú và cháu gái trong cùng một gia đình, nói một câu khách sáo là đủ rồi. Sau đó, họ vẫn ăn uống chuyện trò, cả tối nay trôi qua trong náo nhiệt. Bởi vì ngày hôm sau còn có việc, nên ăn cơm xong họ ở lại một chút, sau đó mấy người Nguyễn Thúy Chi và Nguyễn Khiết trở về nhà.

Nguyễn Thúy Chi và Nhạc Hạo Phong dẫn Nguyễn Nguyệt về quê, Nguyễn Khiết và Trần Vệ Đông thì về nhà mình.

Nguyễn Khê và Nguyễn Trường Sinh cùng Tiền Xuyến tiễn họ ra cửa, Lăng Hào cũng đứng bên cạnh Nguyễn Khê tiễn người.

Trước khi đi, Trần Vệ Đông còn nương theo ánh trăng liếc nhìn Lăng Hào thêm mấy cái. Đợi ra khỏi ngõ, chia tay với Nguyễn Thúy Chi và Nhạc Hạo Phong, anh ấy sốt sắng hỏi Nguyễn Khiết: “Em mau kể với anh, rốt cuộc Lăng Hào kia có quan hệ gì với bọn em thế?”

Nguyễn Khiết hết cách, chỉ đành ngồi sau xe đỡ eo anh ấy, rồi kể lại chuyện ba người họ lúc nhỏ cho anh ấy nghe một lượt. Thật ra, cũng chẳng có kỷ niệm gì đặc biệt cả, chính là cùng nhau chăn heo và học tập.

Ồ, nhưng có một chuyện rất đặc biệt, chính là lần Nguyễn Trường Sinh tới nhà họ Tiền xin cưới, họ tới hợp tác xã xem phim cùng nhau.

Trần Vệ Đông nghe xong gật đầu: “Nói vậy thì cũng hợp lý.”

Bởi vì quen biết từ nhỏ, quan hệ thân thiết nên coi như người nhà cũng là chuyện bình thường.

Lần này, Nguyễn Đại Bảo tới thành phố không tiếp tục ở nông thôn nữa. Ngày hôm sau, cấp một khai giảng, Nguyễn Khê dẫn cậu bé đến trường báo danh rồi nộp học phí, sau đó dẫn cậu bé vào lớp. Buổi trưa tan học, cô lại đến trường đưa cậu bé đi ăn cơm, ăn xong lại đưa về.

Cứ đưa đón như vậy hai ngày, Nguyễn Đại Bảo đã nhớ đường đi học, lúc tan học lại đi theo đội ngũ trở về. Hơn nữa, cậu bé đã làm quen với mấy đứa nhóc trạc tuổi sống cùng sống trong ngõ, còn hẹn mỗi ngày cùng nhau đi học, nên Nguyễn Khê không cần phải đưa đón cậu bé nữa.

DTV

Thời đại này không giống sau này, trẻ con lên đến cấp hai cấp ba vẫn cần phải cha mẹ đưa đón.

Sau khi cuộc sống trở nên có quy luật, phần lớn thời gian Nguyễn Khê vẫn ở trong phòng chính của tứ hợp viện, yên lặng làm thiết kế của mình. Nơi này nghiễm nhiên trở thành bộ phận thiết kế của Tường Vi Các. Nhưng tới tận bây giờ, chỉ có mình cô là nhà thiết kế.

Bây giờ muốn tuyển cũng không có nhân tài ở mặt này mà tuyển. Chờ thêm mấy năm nữa, ngành sản xuất trang phục phát triển toàn diện rồi lại bàn sau.

Mỗi ngày, Nguyễn Trường Sinh và Tiền Xuyến đều đến tiệm bán quần áo, còn ngày nào Lăng Hào cũng đi làm.

Vốn dĩ Nguyễn Trường Sinh và Tiền Xuyến còn định chờ công việc kinh doanh của cửa hàng ổn định rồi mới sinh đứa thứ hai. Nhưng bởi vì ban bố chính sách kế hoạch hóa gia đình, nên dự định này hoàn toàn ngâm nước nóng, nên họ không nghĩ tới chuyện này nữa.

Sau khi Lăng Hào tới sống trong tứ hợp viện, Nguyễn Khê và Nguyễn Trường Sinh đều không coi anh là người ngoài nên tự nhiên anh cũng trở thành một thành viên trong nhà này. Có đôi khi, Nguyễn Đại Bảo làm bài tập gặp phải đề khó, còn sẽ cầm sách bài tập đi tìm anh.

Ba chữ nhà khoa học trong lòng trẻ nhỏ có vòng hào quang thật lớn, không ngoa khi nói rằng lấp lánh khắp vũ trụ. Cho nên, Lăng Hào trong lòng Đại Bảo chính là sự tồn tại như thần tượng.

Cậu bé cực kỳ sùng bái Lăng Hào, rảnh rỗi lại hò hét sau này lớn lên mình cũng muốn trở thành nhà khoa học vĩ đại.

Nguyễn Khê tiêu số tiền lớn hơn ba ngàn đồng lắp điện thoại trong nhà. Buổi tối, nếu Lăng Hào bận không thể về nhà, thì anh sẽ gọi điện về nói một tiếng. Nếu không bận, tan ca như bình thường thì anh sẽ cùng ăn cơm với mấy người Nguyễn Khê và Nguyễn Trường Sinh.

Cũng đúng như ban đầu đã nói, nếu chủ nhật không bận, Nguyễn Khê sẽ dẫn anh ra ngoài đi chơi khắp nơi.

Nhưng dù bận đến đâu đi chăng nữa, mỗi tối Lăng Hào đều sẽ trở về, kể cả bận tới đêm khuya.

Có lúc, Nguyễn Khê tràn đầy linh cảm, bận thiết kế nên buổi tối cũng ngủ rất muộn.

Tối nay, Lăng Hào trở về khá trễ, Nguyễn Khê bận thiết kế nên cũng thức muộn.

Lăng Hào đi qua cổng chính rồi vào cánh cửa thứ hai, nhìn thấy nhà chính vẫn còn sáng đèn, bèn đi tới đó xem thử.

Anh tưởng rằng Nguyễn Khê vẫn còn đang vẽ đồ họa may quần áo. Kết quả, cô mệt đến mức trực tiếp ghé lên bàn làm việc ngủ thiếp đi.

Lúc này, Lăng Hào không phát ra tiếng, anh bước vào phòng đi tới bên cạnh cô, ngồi xổm xuống khẽ gọi cô hai tiếng.

Thấy cô ngủ say sưa, anh khẽ hít một hơi nhưng không tiếp tục gọi cô nữa, mà đứng dậy cúi người bế cô khỏi ghế.

Ôm cô đi đến bên cạnh giường gấp, động tác nhẹ nhàng đặt cô nằm ngay ngắn trên giường, giúp cô cởi dép, đắp chăn tử tế.

Bạn cần đăng nhập để bình luận