[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp

Chương 450

Lưu Hạnh Hoa nói: “Lần này đưa chúng nó đến nhà máy dệt, chắc là chúng nó cũng hiểu ý của chúng ta, nếu còn biết điều thì sau này chắc là không đến nữa. Nhưng chúng nó mà biết điều thì cũng đã không từ quê xuống đây tìm mẹ.”

Nghe Lưu Hạnh Hoa nói vậy, Nguyễn Khê không nhịn được cười: “Không biết xấu hổ thì sao? Ở đây khóc lóc lăn lộn, một khóc, hai làm loạn, ba thắt cổ? Chúng nó cũng đã đôi mươi rồi nên không dám đâu.”

Nguyễn Thúy Chi cũng nói: “Tính tình vẫn hèn nhát giống ba nó nên không dám làm loạn đâu.”

Nguyễn Chí Cao nói tiếp: “Nhưng chắc chắn cũng sẽ hết hy vọng.”

Nếu không đến thành phố xem bọn họ sống thế nào thì còn tốt, đến xem rồi, vậy còn có thể không tiếc sao?

Nguyễn Thúy Chi bóc một quả quýt: “Con không quan tâm chúng nó hết hi vọng hay không hết hi vọng, con và Hạo Phong vất vả dựng nên cơ ngơi này, không thể nào không công đưa cho những người khác, cuối cùng cho dù có bao nhiêu thì cũng sẽ cho Nguyệt Nguyệt nhà chúng ta.”

Cô ấy nói đến đây thì Lưu Hạnh Hoa lại hỏi: “Tiểu Khê, sản nghiệp con gom góp thì cho ai?”

Nguyễn Khê nghe vậy thì nhìn Lưu Hạnh Hoa cười nói: “Bà nội, bây giờ con về nhà sinh một người thừa kế nhé.”

Lúc về đến nhà Lăng Hào đã tan làm về nhà tắm rửa rồi.

Nguyễn Khê cũng lấy quần áo đi tắm. Tắm xong rồi, cô quay lại nhà chính tựa vào bàn, nâng cằm Lăng Hào hỏi: “Đồng Chí Lăng Hòa, đồng chí có muốn giúp tôi sinh người thừa kế không?”

Lăng Hào lập tức kéo cô ngồi lên đùi mình: “Em muốn sinh mấy đứa?”

Nguyễn Khê thấy vẻ nghiêm túc của anh thì nghi ngờ: “Anh có thể kiểm soát cái này à?”

Lăng Hào cười: “Thử xem.”

Đương nhiên người thừa kế không phải cứ nói là sinh được, nhưng ngày cưới của Ôn Hiểu và Tạ Đông Dương lại càng ngày càng đến gần. Họ cưới vào mùa thu, thời tiết không lạnh lắm nên có thể mặc váy cưới.

Ngày nào Nguyễn Khê cũng rất bận rộn, nhưng vẫn giành phần lớn thời gian để làm váy cưới.

Hàng ngày dì Tần không làm gì cả, chỉ cần trong giờ làm việc là cắm cúi ở trong văn phòng. Nguyễn Khê trả bà ấy gấp ba lần tiền lương, lại cho bà ấy môi trường làm việc tốt như vậy, nên bây giờ bà ấy làm việc còn nỗ lực hơn lúc ở xưởng thêu.

Lúc Nguyễn Khê không bận việc khác thì sẽ ngồi trong văn phòng với dì Tần, đính ngọc trai lên hoa văn đã thiết kế sẵn, từng đường kim mũi chỉ đều vô cùng cẩn thận, không chút qua loa.

Bởi vì kiểu váy cưới Ôn Hiểu chọn có kỹ thuật khá phức tạp, nên Nguyễn Khê làm vô cùng cẩn thận, vì thế mà thời gian chế tác khá dài, từ mùa hè đến tận mùa thu.

Sau khi cắt bỏ sợi chỉ cuối cùng của chiếc váy, Nguyễn Khê đặt kéo xuống, cô cùng dì Tần cẩn thận mặc chiếc váy vào ma – nơ – canh. Sau khi mặc vào thì chỉnh vai, kích thước lưng áo và làn váy, cô lùi lại mấy bước, nghiêm túc ngắm nhìn.

Nguyễn Khê cất tiếng hỏi dì Tần: “Dì cảm thấy sao?”

Chiếc váy là dì Tần tự tay tham gia chế tác, nhưng bây giờ thành phẩm bày ra trước mắt, bà ấy vẫn cảm thấy vô cùng ngạc nhiên, ngỡ ngàng. Bà ấy từng làm vô số sản phẩm trong xưởng thêu, thêu váy, thuê sườn xám, nhưng chưa bao giờ thấy chiếc váy nào đẹp như vậy.

Bà ấy nhìn chiếc váy cưới nói: “Dì không thể nào hình dung hết vẻ đẹp của nó bằng lời được, thực sự quá đẹp.”

Nguyễn Khê nghe vậy thì mỉm cười. Đây chính là lời khen ngợi hay nhất.

Làm xong váy cưới, Nguyễn Khê cũng thở phào một hơi. Cô về phòng làm việc ngồi xuống, uống một ly cà phê thả lòng một lát, sau đó gọi cho đoàn ca múa, liên hệ với Ôn Hiểu.

DTV

Cô định là ngày mai sẽ bảo Ôn Hiểu đến đây xem, nhưng Ôn Hiểu vừa nhận điện thoại được một phút đã chờ không nổi, lập tức lái xe đến. Khoảnh khắc nhìn thấy bộ váy cưới, cô ấy lại lộ ra vẻ thán phục và kích động.

Cô che miệng đứng trước bộ váy cưới, dáng vẻ vừa muốn cười lại vừa muốn khóc.

Muốn cười là bởi vì đây là chiếc váy đẹp nhất mà cô ấy từng thấy, chiếc váy này lại thuộc về cô ấy. Muốn khóc là bởi vì cô ấy chờ đợi lâu như vậy, cuối cùng cũng có thể mặc nó gả đi.

Nguyễn Khê để cô ấy nhìn một lát, sau đó hỏi cô ấy: “Có muốn mặc thử không?”

Ôn Hiểu hồi thần, nhìn cô gật đầu: “Muốn.”

Nguyễn Khê và dì Tần tháo chiếc váy xuống, mang vào phòng thử đồ giúp Ôn Hiểu thay váy cưới.

Sau khi thay xong, Ôn Hiểu bước từ phong thử đồ ra, bước đi cũng cẩn thận từng ly từng tí.

Cô ấy bước đến trước gương, nhìn bản thân mình trong gương, đôi mắt lấp lánh ánh sáng, còn sáng hơn cả những ngôi sao giữa bầu trời đêm.

Lễ cưới của Tạ Đông Dương và Ôn Hiểu được tổ chức trong vòng một tuần.

Nguyễn Khê và Lăng Hào nhận lời mời tham gia lễ cưới, hai người ngồi trong đại sảnh được trang trí lộng lẫy nhìn Ôn Hiểu bước vào lễ đường.

Bạn cần đăng nhập để bình luận