[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp

Chương 357

Các cô gái đều đến sân để xem trước, thấy trong phòng máy may có theo một vài bộ quần áo dáng vẻ xinh đẹp mới tin tưởng, sau đó bàn bạc với người nhà một phen, chắc chắn trước mới tới học nghề.

Sau đó những người được kéo về này giao cho Nguyễn Thúy Chi huấn luyện, Nguyễn Trường Sinh và Tiền Xuyến có được chút thời gian rảnh rỗi, không cần mỗi ngày phải chạy ra ngoài nữa. Lúc bọn họ lôi kéo người đã bị không ít người cho rằng là bọn buôn người, cho rằng bọn họ lừa bắt các cô gái đem đi bán.

Khi Nguyễn Thúy Chi bận rộn, Tiền Xuyến và Nguyễn Trường Sinh lại giúp trông nom bọn trẻ.

Nguyễn Khê khai giảng xong cũng đi học cùng Nguyễn Khiết, những chuyện trong nhà đều giao cả cho Nguyễn Thúy Chi và mọi người, cô cũng không có gì không yên tâm cả. Học tập yên ổn thoải mái ở trường học được một tuần, chủ nhật lại đạp xe về nông thôn.

Sáng sớm không khí lạnh lẽo, Nguyễn Khê quàng khăn quanh cổ vẫn bị gió lạnh thổi lạnh thấu xương.

Khi mặt trời từ phương xa lên cao đến tận nóc nhà, cô đã đỗ xe bên ngoài sân, cảm thấy toàn thân đang tỏa ra hơi ấm. Cô đẩy xe đạp tiến vào trong sân nhỏ, dựng ở đó, đúng lúc Nguyễn Thúy Chi và mọi người đang chuẩn bị ăn sáng.

Tiền Xuyến ở trong phòng vẫy tay gọi cô: “Đúng lúc thật, mau vào ăn chút đồ nóng cho ấm.”

Nguyễn Khê cầm khăn quàng cổ đi vào, Nguyễn Thúy Chi chuẩn bị đồ ăn cho cô.

Nguyễn Trường Sinh hỏi cô: “Tiểu Khiết không đi cùng sao?”

Nguyễn Khê húp một ngụm cháo, cắn một miếng bánh bao nói: “Không để con bé tới, không dễ dàng gì mới thi đỗ đại học, khoảng thời gian bốn năm này không thể lãng phí, để cho con bé học tập thật giỏi, nếu không học đại học không phải bằng không sao?”

Nguyễn Trường Sinh nhìn cô cười: “Vậy còn cháu?”

Trước mặt người nhà Nguyễn Khê luôn thoải mái, tự cho mình vẫn là một đứa trẻ, đắc ý đung đưa cơ thể nói: “Cháu không giống em ấy, cháu vô cùng thông minh rồi, không cần mất nhiều thời gian để học.”

Nghe nói vậy mọi người đều cười ầm lên.

Tiền Xuyến nói: “Tiểu Khê, cháu thực sự thông minh, thím cũng thấy cháu là người thông minh nhất.”

Nghe lời khen như vậy cảm thấy có chút ngượng ngùng, Nguyễn Khê cười rồi nói thêm vài câu bỏ qua chủ đề này.

Cuối cùng cô ăn xong một cái bánh bao, ăn hết một bát cháo, ung dung buông bát đũa.

Một lát sau cô hỏi Nguyễn Thúy Chi: “Cô ba, cô dạy học thế nào rồi?”

Nguyễn Thúy Chi cũng buông bát đũa: “Dạy được một tuần, cô cảm thấy tay nghề không có vấn đề gì. Máy may đang học đều rất tốt, các đường cong đường thẳng đều kiểm soát khá ổn, cô cảm thấy không có gì khác biệt nhiều, có thể lên làm việc được rồi.”

Cô ấy thực ra không để bọn họ luyện tập may quần áo, chỉ là cầm ít vải cũ vải rách để bọn họ luyện đạp máy may trước. Dùng những miếng vải đó làm một cái túi nhỏ, làm vài cái đệm giày, tất cả đều chỉ là những món đồ nhỏ.

Hoặc là những thứ mà trong nhà bọn họ cần, có thể đem ra sử dụng.

Đang nói chuyện thì có năm cô gái lần lượt tới.

DTV

Nguyễn Khê theo sau Nguyễn Thúy Chi đứng dậy đi vào phòng chính, nhìn bọn họ ngồi trước máy may may vá. Năm người họ nhìn cô một chút, các cô gái nhỏ tuổi lại khéo léo nên học rất nhanh, thực sự đã khá quen tay rồi.

Nhưng không thể để bọn họ tự đo cắt vải để may quần áo được, mọi thứ đều phải chuẩn bị kỹ càng, dạy dỗ bọn họ cách làm, sau đó may vá một cách đơn giản là có thể hoàn thành cơ bản nhiệm vụ.

Máy may có, công nhân cũng có rồi, kiểu dáng của trang phục Nguyễn Khê cũng đã thiết kế được vài mẫu, hiện tại thứ còn thiếu chính là vải vóc.

Nguyên liệu này Nguyễn Khê giao cho Nhạc Hạo Phong phụ trách, mặc dù Nguyễn Khê nói đợi đến khi cô nhắn lại, nhưng Nhạc Hạo Phong không thật sự làm theo lời cô. Thời gian một tuần qua anh ấy luôn chạy ở bên ngoài, chạy qua vô số các xưởng dệt gần xa.

Đương nhiên anh ấy cũng không mù quáng mà chạy lung tung, chỉ cầm vải mà Nguyễn Khê đã chọn để đi tìm.

Đợi đến khi Nguyễn Khê quan sát tay nghề của năm cô gái xong, anh ấy qua một bên, nói với Nguyễn Khê: “Vải chúng ta cần có mấy xưởng đều có cả, chất lượng và giá cả chú đều đã so sánh qua rồi. Cháu nói đúng, các nhà máy vải đang bị ép kho thì tốt hơn một chút, tất cả chú đều đang thương lượng và xử lý xem sao. Có thể không lâu nữa sẽ có vải ngay chứ không cần phiếu vải nữa.”

Thứ đang cần chính là bọn họ vội vã xuất hàng mà không cần phiếu vải, cho nên Nguyễn Khê gật đầu: “Vậy chúng ta đợi thêm một chút.”

Gấp cũng không thể vội vàng được, tay nghề của các cô gái chỉ vừa mới tốt lên, còn phải luyện cho thuần thục thêm một chút nữa.

Trong khoảng thời gian chờ đợi vải này, đương nhiên Nguyễn Khê vẫn tiếp tục mua vải để làm quần áo mẫu. Chủ yếu là vì cô muốn Nguyễn Thúy Chi biết cách làm quần áo mẫu, như vậy sau này Nguyễn Thúy Chi có thể làm việc cùng những cô gái ở đây.

Bạn cần đăng nhập để bình luận