[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp

Chương 355

Nếu như có quầy bán đồ may sẵn nhất định sẽ có nhiều người đến mua.

Miếng bánh này ai ăn trước thì người đó có cơ hội phất lên nhanh hơn.

Nhưng Tạ Đông Dương suy nghĩ một chút nói: “Nói sau đi, tôi xem sao đã.”

Nguyễn Khê giơ tay lên vỗ vai anh ấy cười nói: “Được rồi, khi nào rảnh tôi mời anh ăn món tây.”

Vừa dứt lời, Nguyễn Khê thấy ánh mắt của Tạ Đông Dương có chút kiên định hơn.

Cô quay đầu, chỉ thấy một cô gái trẻ tuổi ăn mặc thời thượng đi tới trước gian hàng.

Cô gái trẻ có mái tóc uốn xoăn, mặc áo khoác, đi giày da bằng vải bông, vẻ mặt có chút ý cười.

Tạ Đông Dương bất ngờ một lát, chợt bật cười hỏi: “Chào cô, cô muốn mua gì sao?”

Cô gái trẻ không có ý muốn mua đồ, lải nhải với Tạ Đông Dương như thể người trong nhà: “Nghe nói năm ngoái ra ngoài bày sạp kiếm được nhiều tiền lời, hộ gia đình mấy chục nghìn nhân dân tệ, anh… kiếm được không ít chứ?”

Tạ Đông Dương cười cứng nhắc: “Cũng không kiếm được nhiều, đủ sống thôi.”

Nguyễn Khê nhìn người phụ nữ đứng trước gian hàng, đột nhiên nhớ ra cô ta là ai, là nữ thần của Tạ Đông Dương!

Nụ cười trên gương mặt nữ thần trở nên có chút lúng túng, cô ta nhìn Nguyễn Khê, rồi lại nhìn Tạ Đông Dương, không tiếp tục nói chuyện nữa, mở miệng nói: “Vậy hai người làm việc đi.” Nói xong lập tức quay người rời đi.

Cô ta vừa đi, nụ cười cứng nhắc trên gương mặt Tạ Đông Dương lập tức được thu hồi lại hoàn toàn.

Nguyễn Khê nhìn sự thay đổi biểu cảm trên gương mặt anh ấy, hỏi một câu: “Không phải anh vẫn còn đau lòng đó chứ?”

Tạ Đông Dương vội hỏi: “Sao có thể như vậy được, cô thấy tôi là người không buông bỏ được sao?”

Nguyễn Khê lại vỗ vỗ vai anh ấy: “Cậu nhóc, cố lên nhé!”

Nguyễn Khê và Tạ Đông Dương đã nói xong chuyện máy may cũ, cô đi dạo trên đường một chút. Thấy những quầy hàng bên này đường có bày một số công cụ, thước dây, thước vuông góc, các loại kéo, phấn may, dụng cụ cắt chỉ, các công cụ để đục, mỗi thứ cô mua một ít.

Mỗi thứ một chút cũng gần đủ, chỉ thiếu một con d.a.o cắt.

Bình thường làm một bộ quần áo dùng kéo là được, nhưng nếu cần làm một số lượng quần áo lớn thì phải dùng đến d.a.o cắt. Dao cắt cũng chia thành từng loại, cô cần loại có thể cầm tay cắt được một trăm mảnh vải một lúc là được rồi.

Nhưng khi cô đi hỏi một vòng, toàn bộ thành Tứ Cửu đều không rao bán loại máy này.

Nếu nơi này không có, đương nhiên phải nghĩ cách để mua từ chỗ khác.

Có cha làm cán bộ, không dùng thì phí, vì thế Nguyễn Khê lập tức tìm bưu điện để gọi cho Nguyễn Trường Phú, nói rõ với ông ta bản thân muốn gì, để ông ta nghĩ cách tìm cho cô một cái, cũng bảo ông ta đưa tới Bắc Kinh.

Nói chuyện điện thoại xong cũng đã gần trưa, Nguyễn Khê tìm một nơi để ăn trưa.

Buổi chiều cô tới nhà bà cụ Châu một chuyến, trong nhà bà cụ Châu còn có hai bà cụ nữa ở, tất cả đều cầm vải tới, nói muốn tìm Nguyễn Khê để may quần áo. Đương nhiên Nguyễn Khê không từ chối, giúp bọn họ đo đạc rồi nhận vải của họ.

Đang nói chuyện may quần áo, Nguyễn Khê hỏi bà cụ Châu: “Người bà con xa kia của bà đi rồi sao?”

Bà cụ Châu nói: “Đúng, đi rồi, nói rằng năm ngoái người ta bày quán kiếm tiền ở vỉa hè nên năm nay bà ấy cũng muốn thử xem. Chớp mắt một cái, ai cũng thấy người ta kiếm được tiền mà tham lam, cuối cùng trên đường lại có nhiều sạp hàng được bày ra như vậy.”

Nói xong bà cụ hỏi Nguyễn Khê: “Tiểu Khê, năm ngoái cháu kiếm được lãi nhiều không?”

Nguyễn Khê cười nói: “Cũng không kiếm được bao nhiêu, đủ sống thôi ạ.”

Bà cụ Châu trừng mắt nhìn cô: “Cháu lừa bà cụ này sao, bà với bọn họ sẽ không ghen tị với cháu đâu.”

Nguyễn Khê cười, tùy ý nói nhảm vài câu, sau đó cầm vải rời đi.

Cô cầm miếng vải đi tới nơi sửa xe của Tạ Đông Dương, dùng chìa khóa Tạ Đông Dương cho cô để mở cửa, sau đó dùng chiếc xe ba bánh, kéo máy may, vải vóc và những vật dụng khác, từ từ trở về nông thôn.

Khi kéo máy may về đến sân đã chạng vạng tối, Nguyễn Thúy Chi và Nhạc Hạo Phong đang nấu cơm ở trong bếp. Chủ yếu là Nhạc Hạo Phong nấu, Nguyễn Thúy Chi đang bế Nguyễn Nguyệt nô đùa, tiện thể trông cả Đại Bảo.

DTV

Nhìn thấy Nguyễn Khê trở về, Nguyễn Thúy Chi và Nhạc Hạo Phong lên tiếng chào hỏi cô, Nguyễn Thúy Chi bế Nguyễn Nguyệt đứng dậy, Nhạc Hạo Phong buông con d.a.o trong tay xuống đi ra ngoài, đi tới bên cạnh xe ba bánh, giúp Nguyễn Khê chuyển đồ xuống.

Nguyễn Khê thở hổn hển nói: “Đây là máy may cháu mua từ năm ngoái, tạm thời chỉ có một cái, chuyển về để làm vài việc trước.”

Nguyễn Thúy Chi cười hỏi: “Cháu ra ngoài một chuyến lại nhận được việc rồi sao?”

Nguyễn Khê gật đầu: “May ba bộ quần áo, cho ba bà cụ, trước đó vẫn luôn muốn tìm cháu để may quần áo.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận