[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp

Chương 448

Nhìn túi hàng, Lưu Tiểu Hổ và Ngô Tuệ Quyên mới phản ứng kịp, vội hỏi: “Bọn con phải ở trong nhà máy?”

Nhạc Hạo Phong gật đầu, nhìn Lưu Tiểu Hổ nghiêm tức nói: “Nhà máy cách nhà quá xa, chỉ có thể ở trong nhà máy. Cuối tuần nếu rảnh thì dẫn Tuệ Quyên về nhà thăm mẹ con, bận quá không về được thì cũng không sao.”

Nói xong, Nhạc Hạo Phong cũng không đứng đó nữa, chào hỏi với người bên bộ phận sự xong liên rời đi cùng tài xế.

Lưu Tiểu Hồ và Ngô Tuệ Quyên cầm cúi hàng đứng ngây ra tại chỗ hồi lâu.

Ngô Tuệ Quyên chớp mắt nói: “Tiểu Hổ, có phải mẹ anh đuổi chúng ta ra khỏi nhà rồi không?”

Lưu Tiểu Hổ: “…”

Rời khỏi nhà máy dệt len, tài xế đưa Nhạc Hạo Phong đến cửa hàng quần áo trước sau đó mới lái xe về công ty.

Lúc đến công ty vừa hay gặp Nguyễn Khê, tài xế vội vàng chào hỏi: “Chào buổi sáng Tổng giám đốc Nguyễn.”

Nguyễn Khê dừng bước hỏi anh ta: “Đưa người đến nhà máy dệt len à?”

Tài xế gật đầu: “Đưa đến rồi ạ.”

Nguyễn Khê hiểu, không hỏi nhiều nữa, nói với tài xế: “Vất vả rồi.”

Cô ra ngoài, lái xe của mình đến quán cà phê để tìm Tạ Đông Dương. Cô bước đến chỗ Tạ Đông Dương ngồi xuống, gọi cà phê, rồi nhìn Tạ Đông Dương cười hỏi: “Tổng giám đốc Tạ, anh suy nghĩ kỹ chuyện này chưa?”

Tạ Đông Dương đang dựa vào ghế thì ngồi thẳng người dậy, nhìn cô nói: “Suy nghĩ kỹ rồi, một chữ thôi …làm.”

Nguyễn Khê nhìn anh ấy, lại cười, không nói nhiều lời vô ích: “Vậy chúng ta nói cụ thể về hợp tác và đầu tư thôi.”

Sau khi thảo luận tất cả các chi tiết của việc hợp tác, bước tiếp theo là chuẩn bị tất cả những thứ cần thiết để đăng ký công ty với cục công thương. Bởi vì Nguyễn Khê khá quen với cục công thương nên cô làm khá nhanh.

Hôm nay Nguyễn Khê đến lấy giấy phép kinh doanh thì vừa hay gặp được Tưởng Tố Vân. Hai người tìm chỗ nói mấy câu.

Tưởng Tố Vân nhìn giấy phép kinh doanh mưới của Nguyễn Khê, cười nói: “Người khác còn đang do dự không biết có nên từ chức xuống biển hay không thì cô lại làm hai công ty này, nhưng cô làm công ty bất động sản này có ích sao?”

DTV

Nguyễn Khê mỉm cười: “Trước mắt thì quả thật không có tác dụng gì?”

Bởi vì trước mắt các công ty tư nhân không lấy được hạng mục liên quan đến bất động sản, không có đất đai để đấu giá, đương nhiên là không có việc để làm. Nhưng tình hình phát triển vẫn tương đối rõ ràng, dẫu sao công trình bị phá bỏ và di dời đi nơi khác cũng đã bắt đầu rồi.

Tưởng Tố Vân đương nhiên là không nghĩ được những chuyện này, chỉ nói: “Dù sao lá gan cậu cũng lớn, chuyện người khác không dám làm, thì cậu lại dám làm. Tôi cũng biết, cậu chưa bao giờ làm việc tùy hứng, mỗi chuyện cậu đều có nguyên tắc riêng.

Nguyễn Khê cười nói: “Có một đạo lý, gan lớn thì chống lại được cái chết, nhát gan thì sẽ c.h.ế.t đói.”

Tưởng Tô Vân là những người nhát gan đó, Nguyễn Khê nói với cô ấy hai câu rồi cầm giấy phép kinh doanh về.

Nguyễn Khê cầm giấy phép kinh doanh về công ty, treo nó trong một gian phòng làm việc vừa được dọn dẹp ở tầng một. Trước mắt công ty này chỉ có thể coi là một cái xác rỗng, ngoài giấy phép kinh daonh ra thì không có gì hết, thành viên thì cũng chỉ có hai người là Nguyễn Khê và Tạ Đông Dương mà thôi.

Công ty bất động sản giao cho Tạ Đông Dương quản lý, còn cô thì vẫn làm may mặc là chính.

Sau khi việc kinh doanh của Tường Vi Các và Thịnh Phóng đi vào quỹ đạo, Nguyễn Khê mới từ từ ngơi tay, thiết kế giao cho nhà thiết kế, còn mình thì chỉ xem bản thảo thiết kế và mẫu quần áo của họ, sản xuất và tiêu thụ lại càng không cần cô bận tâm.

Nhưng đương nhiên những việc lớn trong công ty vẫn do cô ra quyết định.

Việc cô phải tự mình làm chính là chuẩn bị sáng lập thương hiệu cá nhân và đoàn đội của mình.

Ngày hè oi bức, cả thành phố giống như ngồi trên cái bếp lò.

Điều hòa ở góc tường tích tắc hai tiếng, một trận gió lạnh phả ra, mọi người trong văn phòng lập tức thoải mái cả người, vừa mừng vừa sợ nói: “Gió này mát thật đấy, khác hẳn gió quạt điện.”

Gần đây trong công ty đang lắp điều hòa, hôm nay vừa lắp xong, đây là lần đầu tiên bọn họ sử dụng điều hòa, loại thiết bị thần kỳ này. Hai năm nay điều hòa cũng đã có mặt trên thị trường, nhưng bởi vì giá cả quá cao nên không có ai dùng.

Phòng làm việc của Nguyễn Khê ở tầng ba cũng mở điều hòa, trong phòng làm việc thoáng cái đã mát lạnh.

Dì Tần đang ngồi trên võng lưới thêu thùa nói: “Đúng là có tiền có thể sai khiến ma quỷ mà.”

Dì Tần là thợ thêu mà gần đây Nguyễn Khê mới thuê được từ xưởng thêu, bây giờ đang cùng cô may chiếc váy đó của Ôn Hiểu. Tranh thêu của dì Tần rất xuất sắc, một đường kim, mũi chỉ đơn giản cũng có thể thêu được hết vẻ đẹp của thế gian.

Nguyễn khê cười nói: “Cái gì nên tiêu thì vẫn phải tiêu, không thể tiết kiệm.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận