[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp

Chương 354

Bị kìm hãm tư tưởng suốt mười mấy năm, mọi thứ từ từ thay đổi và mở rộng rồi trở nên sinh động rực rỡ hơn.

Nguyễn Khê đi thẳng đến giữa con đường mới tìm được Tạ Đông Dương, anh ấy ngồi trong một quầy hàng không nổi bật quá. Cô xuyên qua đám đông đi về phía gian hàng trước mặt anh ấy, Tạ Đông Dương thấy cô, sắc mặt trở nên vui vẻ, chào hỏi cô trước: “Ngài Khê, cô đã về rồi đó sao?”

Nguyễn Khê vòng ra sau quầy hàng đi về phía anh ấy, lấy hơi nói: “Đông đúc quá nhỉ.”

Tạ Đông Dương nói: “Năm đầu tiên tất nhiên mọi người còn phải quan sát, không biết chính sách cuối cùng sẽ thay đổi như thế nào, nên thái độ của mọi người đều cẩn trọng, sợ làm hỏng việc, nhưng bây giờ coi như đã khá thông suốt rồi, cho nên ai cũng thả lỏng tâm trạng, không cần phải để ý cẩn thận như trước đó nữa. Lúc cô đến đây có thấy không, có nhiều cô gái làm tóc xù, giống như mấy con cún lông xù vậy.”

Nguyễn Khê bật cười: “Thấy rồi, còn có nhiều người mặc quần ống loe nữa, ống quần rất lớn.”

Tạ Đông Dương thở dài nói: “Phải công nhận là cô nói đúng, cô có biết cuối năm trước đã xuất hiện chữ gì không? Hộ gia đình chục nghìn nhân dân tệ, năm ngoái có những gia đình thu nhập hơn mười nghìn, đều xưng là hộ gia đình chục nghìn nhân dân tệ. Từ này vừa xuất hiện, chuyện một năm tôi kiếm được bao nhiêu cũng không thể nói dối được nữa. Chuyện chỉ trong một đêm, cô nhìn con đường này xem, những quầy hàng được bày ra sắp dài hơn cả con phố rồi.”

Nguyễn Khê vẫn mỉm cười: “Thế nào? Hiện tại vẫn kiếm được nhiều chứ?”

Tạ Đông Dương lắc đầu: “Nhiều người bày sạp như vậy, làm sao có thể bán tốt như năm ngoái được. Cô có sáng tôi dậy từ mấy giờ không, năm giờ tôi đã phải dậy rồi, nếu không thì sẽ không thể dành được vị trí tốt, vị trí không tốt sẽ có ảnh hưởng lớn, không thể rao bán đồ được.”

Nguyễn Khê nhìn thử một chút, nhỏ giọng nói: “Chen chúc như vậy, đúng là tôi không ngờ được.”

Kết quả khi cô vừa dứt lời, trước gian hàng có người gọi cô.

Nguyễn Khê quay đầu lại, thấy bà cụ Châu, lập tức cười chào hỏi: “Bà Châu.”

Bà cụ Châu nhìn cô nói: “Tiểu Khê à, một thời gian rồi không thấy cháu tới đây, sao lại không tới vậy? Bà chờ cháu làm quần áo cho bà đấy, bà giới thiệu cho cháu vài người, bọn họ đều muốn tìm cháu để may quần áo làm quần áo mùa xuân đó.”

DTV

Nguyễn Khê cười nói: “Mấy ngày nay cháu bận quá, đợi lát nữa buổi chiều cháu sẽ tới nhà bà.”

Bà cụ Châu gật đầu nói: “Được, vậy bà ở nhà chờ cháu.”

Nói xong bà cụ chống gậy rời đi, ánh mắt Nguyễn Khê nhìn theo bà cụ, dặn dò: “Bà đi cẩn thận chút nhé.”

Bà cụ Châu khoát tay về phía cô: “Không sao đâu.”

Bà cụ Châu đi rồi, lại chỉ còn lại hai người họ đứng trước gian hàng, quan sát một chút, nhưng không có ai mua đồ, chỉ xem rồi đi luôn.

Tạ Đông Dương cũng không có biểu hiện gì, dường như đã quen rồi, anh ấy hỏi Nguyễn Khê: “Vậy là cô không có ý định đến bày sạp đúng không?”

Nguyễn Khê nhìn về phía anh ấy nói: “Tôi đã đưa người nhà tới cả rồi, cũng sắp xếp cho bọn họ ở nhà ngoại thành, năm nay tôi dự định sẽ làm lớn một chút. Hôm nay tới tìm anh, cũng là muốn anh giúp tôi một chút việc gấp.”

Tạ Đông Dương thoải mái đáp: “Gấp thế nào, nói đi.”

Nguyễn Khê cũng không khách khí với anh ấy: “Kiếm cho tôi vài cái máy may cũ, ít nhất cũng phải bảy đến tám phần mới, không được cũ quá.”

Tạ Đông Dương nhìn cô: “Muốn mấy cái?”

Nguyễn Khê nói: “Ít nhất bốn cái, nhiều hơn thì sáu đến tám cái, chỉ cần anh có thể tìm được tôi sẽ mua cả.”

Đối với Tạ Đông Dương thì những máy may cũ thực ra không khó tìm, dù sao trong thành cũng có rất nhiều gia đình khi kết hôn sẽ mua máy may về để làm của hồi môn. Mà tần suất sử dụng máy may thì thấp hơn nhiều so với radio và xe đạp.

Đa số mọi người cũng không tự may quần áo, máy may chỉ để trong nhà để trang trí là chủ yếu. Chỉ cần tìm được những người một năm không dùng được máy may mấy lần thì phần lớn bọn họ sẽ đồng ý bán đi.

Tạ Đông Dương suy nghĩ một chút, nhỏ giọng hỏi một câu: “Muốn nhiều máy may như vậy, cô định nhận thêm người sao?”

Nguyễn Khê gật đầu, nhưng không nói kỹ hơn.

Tạ Đông Dương cũng biết chuyện như vậy không thể thảo luận ở ngoài đường, trong thời kỳ tư tưởng cú mới còn đan xen, nói chuyện làm ăn khiêm tốn một chút cũng không sao, miễn sao người ta không sinh lòng ghen tị, vì thế anh ấy gật đầu với Nguyễn Khê: “Tôi sẽ tìm cho cô.”

Nguyễn Khê nhìn anh ấy hỏi: “Anh thì sao? Anh có dự định gì chưa? Nếu như không có dự định gì thì đợi đến lúc quần áo tôi làm ra bán chạy, anh có thể đến lấy quần áo của tôi với giá rẻ rồi bán ra lấy tiền lời.”

Hiện tại trên đường có rất nhiều quầy hàng, nhưng không có quầy nào bán quần áo may sẵn cả, thị trường quần áo may sẵn chính là cái bánh kem lớn có thể khiến chỗ này hoàn chỉnh hơn, không ai có thể động tới.

Bạn cần đăng nhập để bình luận