[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp

Chương 67

Hơi thở của Nguyễn Dược Tiến vẫn nặng nề, đưa rổ lại cho Tôn Tiểu Tuệ: “Nhận người như vậy làm thầy, không bằng con c.h.ế.t đi cho xong! Nếu muốn học thì mẹ học đi, dù thế nào con cũng không học đâu, con tình nguyện đi đào mỏ!”

Nói xong anh ta đi thẳng về phía trước, Tôn Tiểu Tuệ đuổi theo sau anh ta, kéo tay anh ta lại, thành thật hỏi: “Con thực sự không bằng con nhóc Tiểu Khê đó sao? Một đứa con gái còn có thể nhịn được, vậy mà con lại không nhịn được sao?”

Những lời này động vào lòng tự trọng của Nguyễn Dược Tiến, anh ta đứng đó cắn chặt răng, từ từ đè nén cơn giận dữ xuống.

Tôn Tiểu Tuệ đưa tay lên lưng Nguyễn Dược Tiến, thấy anh ta bình tĩnh lại rồi mới thở phào nhẹ nhõm. Bà ta cầm cái rổ quay lại nhìn vào nhà ông thợ may, nghĩ một lát, nói: “Được rồi, về trước đã, buổi chiều chúng ta quay lại.”

Vừa ầm ĩ một trận xấu hổ như vậy, dù sao Nguyễn Dược Tiến cùng vừa làm loạn với ông thợ may, đi vào lại ngay thì không thích hợp, ông thợ may chắc chắn sẽ không nói được câu nào tốt đẹp. Nếu như cứ ầm ĩ như vậy thì sẽ không có cách nào để nhận ông ấy làm thầy được.

Sau khi Nguyễn Dược Tiến bình tĩnh lại, không còn giận dỗi nói không muốn học nữa, hiện tại anh ta thực sự không còn cách nào, đành điều chỉnh lại tâm trạng cho tốt, gương mặt phải tươi cười để còn đút lót ông già c.h.ế.t tiệt kia, cho nên đi về nhà trước cùng Tôn Tiểu Tuệ.

Sau khi về đến nhà Tôn Tiểu Tuệ lấy một quả trứng từ trong rổ ra, đi hái hành lá, làm cho Nguyễn Dược Tiến món trứng tráng.

Bê trứng tráng đến trước mặt Nguyễn Dược Tiến, Tôn Tiểu Tuệ dụ dỗ, nói: “Ngàn lần không được để trong lòng, con cứ coi như ông ấy nói nhảm thôi. Trên núi có biết bao nhiêu người từng đón nhận cơn giận của ông ấy, không phải chỉ có mình con. Nếu không phải vì học nghề thì chúng ta cần phải quan tâm đến ông ấy sao?”

Nguyễn Dược Tiến cầm đũa gắp trứng gà lên ăn, bên trong có dầu ăn, còn có mùi hành tươi, hương thơm nhẹ nhàng tràn ra đầu lưỡi, vào trong cổ họng và dạ dày, cơn tức giận bị đè nén kia lập tức trở nên tốt hơn rất nhiều.

DTV

Quả nhiên, không có tâm trạng xấu nào mà đồ ăn ngon không thể giải quyết được.

Tâm trạng trở lên tốt hơn, nhìn món trứng tráng với hành lá hiếm có trước mắt, vì thế anh ta lại nghĩ, sau khi học hành được rồi có thể ăn sung mặc sướng, vậy bây giờ chịu đựng chút tức giận thì cũng không hẳn là không làm được.

Anh ta có tính sĩ diện, nhưng tầm nhìn lại không hề hạn hẹp, anh ta có thể nhìn xa trông rộng.

Nếu như anh ta nhịn được tính tình hiện tại của ông thợ may, học thành thạo tay nghề của ông ấy, vậy thì sau này anh ta có thể trải qua những tháng ngày giống như ông thợ may.

Ông thợ may ở núi Phượng Minh trâu bò như vậy, không phải chỉ ỷ vào việc bản thân có tay nghề này thôi sao, trong tay còn có gì đâu chứ?

Chẳng lẽ lại dựa vào tính côn đồ, không gia đình, ăn nói không suy nghĩ của ông ấy sao?

Thực sự dựa vào những cái đó đã sớm bị người ta đánh c.h.ế.t rồi.

Một quả trứng nấu lên được rất ít, hai ba miếng đã ăn hết.

Nguyễn Dược Tiến ăn hết trứng tráng vẫn chưa thấy đã, nhưng trong lòng lại vô cùng thoải mái. Anh ta đặt đũa xuống, nhìn về phía Tôn Tiểu Tuệ, thay đổi giọng điệu và sắc mặt, thành thật nói: “Mẹ, mẹ yên tâm, con sẽ không bỏ lỡ đâu. Chờ con học thành thạo tay nghề rồi, con sẽ giúp ba mẹ và Dược Hoa có thể hạnh phúc ở bên nhau.”

Tôn Tiểu Tuệ nghe nói như vậy cũng vui vẻ, cười lên nói: “Mẹ biết Dược Tiến của chúng ta là một đứa trẻ có tương lai mà.”

Nguyễn Dược Tiến lấy lại vẻ tự tin: “Buổi chiều con sẽ tự đi, mẹ không cần đưa con đi nữa đâu. Buổi sáng con đã đi rồi, hiện tại đã chuẩn bị được tâm lý, mặc kệ ông ta nói khó nghe như thế nào đi chăng nữa, dù có chỉ thẳng vào mặt con mà mắng, con cũng sẽ không tức giận, cứ coi như ông ta đang nói nhảm là được rồi.”

Tôn Tiểu Tuệ cười đến mức thấy hết những nếp nhăn trên khuôn mặt: “Vậy thì tốt quá!”

Chịu khó nghe vài câu khó nghe thì sẽ có được miếng ăn, học hành để có được miếng ăn mới là quan trọng nhất.

Buổi trưa, Nguyễn Trường Quý trở về, thấy nửa rổ trứng gà vẫn còn, lập tức biết Nguyễn Dược Tiến chưa bái người ta làm thầy được, dù sao ông ta cũng đã dự đoán trước. Lúc ăn cơm ngồi ở bên cạnh bàn, ông ta nhìn Nguyễn Dược Tiến hỏi: “Ông thợ may không muốn con sao?”

Nguyễn Dược Tiến nói: “Còn chưa chắc ạ, chiều con sẽ lại qua đó.”

Nguyễn Trường Quý cười khẩy một tiếng: “Vòng vèo vớ vẩn, làm học trò của ông thợ may không phải ai cũng làm được đâu.”

Tôn Tiểu Tuệ vỗ Nguyễn Trường Quý một cái, nhỏ giọng nói: “Ông đừng làm con nó nhục chí vậy chứ, không dễ làm học trò của ông thợ may, vậy tại sao Tiểu Khê lại có thể làm được? Con bé làm được chẳng nhẽ con trai của ông không được sao? Có thể một cậu bé như Dược Tiến không phải tốt hơn sao?”

Bạn cần đăng nhập để bình luận