[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp

Chương 409

Nguyễn Khê cố hết sức kiềm lại hơi thở của mình, thấy trong mắt của anh có chút khổ sở, một lúc sau nói: “Cậu… Cậu để tôi suy nghĩ đã…”

Ánh mắt Lăng Hạo lóe lên vài tia sáng: “Được, tôi không vội.”

Cuối cùng nói xong lại nhìn Nguyễn Khê một lúc, rồi dán khuôn mặt nóng bỏng của mình lại gần, sau đó hôn lên môi cô.

Nguyễn Khê tìm lại hơi thở của mình: “Không phải nói không vội.. Để tôi từ từ suy nghĩ sao…”

Lăng Hào: “Cậu cứ từ từ suy nghĩ, không ảnh hưởng.”

Anh chặn môi của cô lại, không để cô tự hỏi nữa, cũng không cho cô nói gì nữa.

Hôm sau tỉnh dậy, Nguyễn Trường Sinh và Tiền Xuyến lại dẫn theo Nguyễn Đại Bảo đến cửa tiệm. Sau khi Nguyễn Khê rời giường đi qua phía tây xem thử xem Lăng Hạo đã hạ sốt chưa. Đúng lúc anh cũng vừa mới thức dậy, đang tựa vào đầu giường chợp mắt một chút.

Nguyễn Khê bước đến kiểm tra trán của anh, cảm thấy không nóng lắm nhưng vẫn đưa nhiệt kế cho anh, bảo anh tự đo. Trong lúc anh đo nhiệt độ, Nguyễn Khê ra ngoài mua bữa sáng về.

Lúc quay về Lăng Hào đã đứng dậy, nói với Nguyễn Khê: “Hết sốt rồi.”

Hai người đứng cạnh máng đá lấy nước rửa mặt, sau đó cùng nhau ăn sáng.

Khi ăn sáng Lăng Hào nói với cô: “Nghĩ xong thì nói cho tôi biết.”

Nguyễn Khê đang húp cháo, không cẩn thận bị nghẹn một chút, bình tĩnh nuốt xuống rồi trả lời: “Ồ, được.”

Gió lạnh thổi qua, mùa đông ở phương bắc đang dần đến. Ngoài những cây bạch dương trụi lá ra còn có những mặt hồ bị đóng thành những tảng băng thật dày. Hàng năm, vào thời gian này, có rất nhiều người đến hồ băng Vị Danh và hồ băng Thập Sát Hải ở Bắc Đại chơi.

Nguyễn Khê và Lăng Hào chỉ chơi ở rìa hồ, ôm nhau lăn lộn.

DTV

Hai người thay giày trượt băng ra rồi về nhà, Nguyễn Khê nói với Lăng Hào: “Hôm nay tôi đã ngã tám lần.”

Lăng Hào rất hài lòng nói: “Không tệ, so với cuối tuần trước ngã ít hơn ba lần.”

Dứt lời, anh lại hỏi Nguyễn Khê: “Suy nghĩ xong chưa?”

Lần suy nghĩ này từ mùa thu sang đến tận mùa đông.

Nguyễn Khê liếc anh một cái, mỉm cười nói: “Tạm thời vẫn chưa, còn muốn suy nghĩ thêm một chút nữa.”

Lăng Hào bỗng nắm lấy tay cô, sau đó đeo thứ gì đó lên tay cô.

Nguyễn Khê tò mò nâng cổ tay lên nhìn, nhìn thấy một chiếc đồng hồ vừa tinh tế vừa xinh đẹp. Tuy mặt đồng hồ và dây đeo đều làm bằng kim loại nhưng toàn bộ chiếc đồng hồ đã lây nhiễm hơi ấm của anh, đeo lên cổ tay không hề có chút cảm giác lạnh lẽo nào.

Lăng Hào nói: “Cái đồng hồ quả quýt đó quá cũ rồi, càng chạy càng chậm.”

Nguyễn Khê mỉm cười nhìn anh một lúc, rồi tháo chiếc đồng hồ ra, nhìn thấy phía sau mặt đồng hồ quả nhiên có khắc một chữ “Hào”.

Cô không nhịn được khẽ mỉm cười, sau đó cất đồng hồ vào túi rồi xoay người đi.

Miệng thổi ra một làn sương trắng, sau đó đọng lại trên đôi mi.

Câu chuyện của năm 1983, kết thúc viên mãn trước cổng thành vào mùa đông.

Ngày đầu năm 1984, đúng lúc rơi vào chủ nhật.

Nguyễn Khê đã đặt một bàn tiệc lớn ở nhà hàng, gọi một bàn đầy ắp thức ăn. Cùng Nguyễn Trường Sinh, Tiền Xuyến và Lăng Hào chở gia đình Nguyễn Thúy Chi đến, còn cả Nguyễn Khiết và Trần Vệ Đông.

Nguyễn Khiết và Trần Vệ Đông đến trước, bước vào khách sạn chà sát hai tay nói: “Ở bên ngoài tuyết lại rơi rồi.”

Nguyễn Khê nhìn ra ngoài cửa sổ phòng ăn, thấy tuyết bên ngoài quả thật đang rơi xuống.

Xem xong quay đầu lại, thấy gia đình Nguyễn Thúy Chi cũng đã đến. Một nhà ba người bọn họ vào trong cởi nón và khăn choàng ra, xoa xoa tay, uống một ngụm nước ấm xong cũng nói: “Đi được nửa đường, đột nhiên tuyết rơi.”

Đều là người một nhà với nhau nên cũng không cần phải khách sáo, dù sao cũng chỉ là một buổi tụ họp gia đình nho nhỏ, muốn ăn gì, gọi thêm gì hay làm gì đều không cần phải để ý đến lễ nghi, vai vế, giống hệt như ăn cơm ở nhà.

Nhưng lúc ăn cơm xong, Nguyễn Khê hắng giọng nói với bọn họ: “Hôm nay mời mọi người ra ngoài ăn cơm, thứ nhất là do Tết Nguyên Đán, thứ hai là do con muốn tuyên bố một việc.”

Nguyễn Khê luôn nhiều chủ ý và phương pháp, thế nên loại chuyện tuyên bố thế này cũng không phải lần đầu.

Nhưng Nguyễn Thúy Chi vẫn hỏi một câu phụ họa: “Tuyên bố chuyện gì thế?”

Nguyễn Trường Sinh ngồi bên cạnh hắng giọng, Tiền Xuyến bật cười, nhìn Nguyễn Thúy Chi nói: “Chuyện tốt.”

Nguyễn Thúy Chi, Nhạc Hạo Phong, Nguyễn Khiết và Trần Vệ Đông đều tò mò, nhìn chằm chằm Nguyễn Khê, muốn biết rốt cuộc là chuyện tốt gì. Thấy Tiền Xuyến cười như thế, chắc chắn là chuyện gì đó vô cùng tốt.

Nguyễn Thúy Chi thay mọi người hỏi: “Chuyện tốt gì thế?”

Tiền Xuyến không trả lời, Nguyễn Khê hắng giọng, khuôn mặt tươi tắn nói: “Hôm nay là ngày đầu tiên của năm 1984, ngay bây giờ tại chỗ này em xin tuyên bố…Con! Nguyễn Khê! Từ nay về sau, chính thức thoát ế!”

Những người khác đều ngây người, tỏ vẻ không nghe rõ.

Nguyễn Thúy Chi chớp mắt mấy cái: “Cái gì?”

Bạn cần đăng nhập để bình luận