[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp

Chương 390

Nguyễn Khiết giúp Nguyễn Khê in bản hợp đồng ra, đưa cho Nguyễn Khê và nói: “Đi đi, xử lý xong thủ tục thì nhanh chóng dọn đến, sau này chú năm và dì năm đi làm có thể thuận tiện hơn chút, chúng ta cũng có thể gặp nhau thường xuyên hơn.”

Nguyễn Khê thực sự có kế hoạch này, sau khi mua nhà xong thì đưa Nguyễn Trường Sinh và Tiền Xuyến dọn vào trước. Vì họ phải coi cửa hàng trong thành phố, hàng ngày phải chạy đi chạy lại từ thành phố về nông thôn, đường xá xa xôi thực sự rất bất tiện. Vừa vặn vào học kỳ tiếp theo, cho Nguyễn Đại Bảo đến trường học trong thành phố để học.

Nguyễn Thúy Chi muốn đưa các cô gái ở dưới quê đi làm việc, Nhạc Hạo Phong nhập hàng cũng chuyển đến dưới quê, hơn nữa bây giờ Nguyễn Nguyệt còn nhỏ, chưa tới lúc đi học nên không vội chuyển đến trước.

Nguyễn Khê nhận hợp đồng và nói: “Vậy chị qua đó trước, em quay lại làm việc đi.”

Nguyễn Khiết vẫy tay với hai người, quay người đi vào công ty.

Nguyễn Khê và Nguyễn Thu Nguyệt nhận được hợp đồng thì không lập tức đi tìm bà cụ Châu, mà là đi tìm một nơi để ăn trưa trước. Đạp xe đi rồi tùy ý tìm một quán mì bên đường, hai người đi vào, mỗi người gọi một tô mì xào.

Khi đang ăn mì, Nguyễn Khê hỏi Nguyễn Thu Nguyệt: “Có phải ngày mai ông Nguyễn trở về đúng không?”

Nguyễn Thu Nguyệt gật đầu: “Lẽ ra tối nay là xử lý xong việc rồi. Sáng sớm mai sẽ đi tàu về, buổi tối mới về nhà.”

Nguyễn Khê nhìn cô bé rồi mỉm cười: “Vậy các em có muốn ở lại chơi không?”

Nguyễn Thu Nguyệt nói: “Ở lại ạ.”

Nguyễn Khê: “Vậy thì đợi chị có thời gian rảnh sẽ đưa các em đến Cố Cung, Bát Đạt Lĩnh, Di Hòa Viên... Hoặc là các em tự mình thương lượng một chút, còn muốn đi đâu chơi, chị đều đưa các em tới đó.”

Nguyễn Thu Nguyệt nghe thấy những địa danh này thì vô cùng phấn khích, không giấu được ý cười trên khóe miệng và nói: “Thật sao?”

Nguyễn Khê gật đầu: “Không dễ gì được tới đây, đương nhiên muốn cho các em chơi thật là vui vẻ.”

Nguyễn Thu Nguyệt há to miệng ăn mì: “Chị cả, chị là người chị tốt nhất.”

DTV

Sau khi ăn xong Nguyễn Khê không trì hoãn lâu, lại đạp xe chở Nguyễn Thu Nguyệt đến trước cửa, đi thẳng vào trong con hẻm để tìm nhà bà cụ Châu.

Lần này bà cụ Châu không có ở nhà, hai người đành phải đứng ngoài cổng đợi một lúc.

Trong con hẻm đều có người đi lại, có người đạp xe đạp bấm chuông inh ỏi, còn có tốp ba tốp bốn trẻ con xúm lại một chỗ chơi với nhau, hai bé lăn con quay bằng thép chạy phía trước, ba bé đuổi theo ngay phía sau, khi con quay bằng thép đổ xuống thì đổi người.

Nguyễn Thu Nguyệt nhìn một lúc rồi mỉm cười nói: “Khắp nơi trên đất nước đều giống nhau. Mấy bé trai trong đại viện của chúng ta cũng thích chơi trò này hồi còn nhỏ. Lăn con quay rồi chạy như điên khắp đại viện, ai ai cũng muốn thể hiện bản lĩnh của mình.”

Nguyễn Khê nhìn mấy bé trai đó chơi con quay một hồi, mỉm cười nói: “Dưới quê chúng ta chưa từng thấy ai từng chơi trò này.”

Vì căn bản không tìm được con quay thép, nên rất nhiều đứa trẻ đều chơi con quay trên chiếc xe đạp bỏ đi. Vùng quê nghèo đến mức ngay cả một chiếc xe đạp cũng không thể nhìn thấy, chưa nói đến có thể có những con quay thép bỏ đi được đám trẻ con lấy để chơi.

Trong ký ức thời thơ ấu của bản thân Nguyễn Khê cũng không có thứ này, suy cho cùng đây không phải là đồ chơi ở thời đại này.

Cô cảm thấy khá thú vị, cứ nhìn chằm chằm một hồi lâu.

Đợi rất lâu nhưng bà cụ Châu vẫn chưa trở về, Nguyễn Khê và Nguyễn Thu Nguyệt rất kiên nhẫn, cũng không ngại chờ đợi.

Sau khi nhìn đám trẻ con chơi con quay thép, Nguyễn Thu Nguyệt lại quay đầu nhìn về phía tứ hợp viện của bà cụ Châu, chuyển chủ đề nói: “Người ở thủ đô đúng là giàu có, trước đây cũng sống trong tứ hợp viện như vậy, căn nhà trong Hồng Lâu Mộng cũng gần giống như vậy.”

Nguyễn Khê gật đầu: “Căn nhà trong Hồng Lâu Mộng rất lớn, sân viện của bà cụ Châu chắc được coi là nhị tiến, bởi vì trong đây còn có một cánh cửa. Mà nơi mẹ Giả sống một mình chính là sân viện ngũ tiến, em nghĩ xem toàn bộ Giả phủ lớn đến mức nào.”

Nguyễn Thu Nguyệt cảm khái nói: “Nhà cửa xa hoa, gia tộc trâm anh thi hương.”

Nguyễn Khê nói: “Chúng ta không thể nhìn được Giả phủ trong Hồng Lâu Mộng, nhưng có thể dành thời gian để đến Cung vương phủ, tòa nhà do Hòa Thân xây dựng. Người ta đều nói ‘một tòa Cung vương phủ, chiếm một nửa lịch sử của thời nhà Thanh’, tòa nhà đó thực sự rất lớn.”

Nguyễn Thu Nguyệt gật đầu nói: “Được ạ, em muốn đi xem hết.”

Vì thường ngày cô bé đọc rất nhiều sách, nên cô bé có hứng thú với những di tích văn hóa cổ này, muốn được tận mắt chiêm ngưỡng.

Còn Nguyễn Khê rất có hứng thú với những tòa tứ hợp viện, tòa nhà cổ, còn muốn bỏ thêm tiền mua thêm mấy căn.

Bạn cần đăng nhập để bình luận