[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp

Chương 454

Vì thế mọi người vừa xem Xuân Vãn, vừa nói chuyện, vừa ăn cơm, uống chút rượu làm nóng bầu không khí.

Nguyễn Trường Sinh bỗng nhớ ra gì đó, đứng dậy nói: “Đúng rồi, tý thì quên, tôi muốn cho mọi người xem đại bảo bối.”

Anh ấy nói xong, mọi người trên bàn cơm đều tò mò nhìn anh ấy.

Nguyễn Nguyệt cất tiếng hỏi, cũng là tiếng lòng của mọi người: “Cậu năm, đại bảo bối gì vậy?”

Nguyễn Đại Bảo ở cạnh nói: “Con biết con biết, là điện…”

Cậu bé chưa kịp nói đã bị Nguyễn Trường Sinh bịt miệng, buộc phải nuốt lời định nói xuống.

Trị xong Nguyễn Đại Bảo, Nguyễn Trường Sinh cầm lấy túi của Tiền Xuyến, giống như khoe bảo bối, thừa nước đục thả câu, thần thần bí bí nói: “Thứ này mọi người đều chưa từng thấy, không…phải là chưa từng nghe qua, vô cùng ghê gớm.”

Nguyễn Chí Cao gấp gáp, bảo anh ấy: “Mau lấy ra đi!”

Vì thế Nguyễn Trường Sinh lập tức lấy ra một chiếc điện thoại màu đen giống như cục gạch từ trong túi của Tiền Xuyến. Sau khi lấy ra, anh ấy khoe một lượt, vênh váo không chịu được: “Điện thoại di động.”

Những người khác tò mò hỏi: “Điện thoại di động là gì?”

Nguyễn Trường Sinh làm mẫu, gọi vào số máy riêng của Nguyễn Khê, điện thoại bàn lập tức kêu lên.

Lúc máy bàn kêu lên, Nguyễn Trường Sinh nói: “Nhìn thấy không? Không cần nối dây điện thoại, đi đâu cũng có thể mang theo, có thể gọi bất cứ lúc nào, không bỏ lỡ một cuộc gọi nào hết…đương nhiên là…”

Nói đến đây anh ấy dừng một chút: “Tín hiệu tốt…”

Phốc…

Cả nhà phì cười, Nguyễn Đại Bảo cười lớn ha ha ha.

Trong lúc mọi người đang cười vui vẻ, Nguyễn Thúy Chi bỗng nhìn tivi nói: “Đến rồi, đến rồi, đến tiết mục của Tô Dã rồi, mau nhìn đi, trang phục tự tay Tiểu Khê làm…”

Nghe vậy, nét mặt mọi người đều tràn đầy vẻ tươi cười, cùng ngoảnh lại xem tivi.

Trong tivi, qua chuyển động của ống kính, Tô Dã đứng trên sân khấu, khoác trên mình bộ lễ phục được thiết kế riêng cho cô ta, vô cùng xinh đẹp, rực rỡ.

Tất cả mọi người trong nhà yên lặng ngồi xem TV, nghe Tô Dã hát xong một bài hát. Người dẫn chương trình cầm micro lên sân khấu và bắt đầu nói một tràng dài. Nguyễn Nguyệt nhìn Nguyễn Khê nói: “Chị cả, bộ quần áo chị may đẹp thật đấy.”

Nguyễn Khê nhìn cô mỉm cười, nói: “Nếu em thích nó thì cũng có thể học làm.”

Nguyễn Nguyệt gật đầu nói: “Vậy lớn lên em muốn làm thợ may như chị!”

Nguyễn Thúy Chi sửa lại lời cô bé cho đúng: “Chị cả của con được gọi là nhà thiết kế thời trang.”

Nguyễn Nguyệt: “Vậy con cũng muốn làm nhà thiết kế thời trang!”

Cả nhà cùng nhau trò chuyện, nói nói cười cười, không khí tràn ngập niềm vui. Mặc dù Lăng Trí Viễn và Chu Tuyết Vân không nói nhiều nhưng cũng không có vẻ gì là khách sáo, hai người họ vẫn luôn vui vẻ, trên mặt cả hai đều tràn đầy ý cười.

Nói xong, Nhạc Hạo Phong lại đưa tay về phía Nguyễn Trường Sinh: “Cho anh mượn một chút.”

Nguyễn Trường Sinh giao điện thoại cho Nhạc Hạo Phong như dâng một bảo vật trong tay. Sau đó, Nhạc Hạo Phong chơi chơi một chút rồi đưa nó cho Nguyễn Thúy Chi, Nguyễn Thúy Chi nghịch một hồi rồi lại đưa Nguyễn Khê, Nguyễn Khê nhìn nó nói: “Ồ, nó trông y như một viên gạch vậy.”

Nghe đến đây, những người khác cũng đều bật cười.

Đây là lô điện thoại di dộng đầu tiên được sản xuất tại Trung Quốc. Tuy không thể so sánh với các dòng điện thoại thông minh sau này nhưng nó cực kỳ hiếm và thời thượng trong thời đại này.

Dù chỉ có chức năng nghe gọi, thời gian chờ cũng rất ngắn, tín hiệu truyền đi cũng không được tốt lắm nhưng giá của nó những tận gần 20 000 tệ. Vì số lượng quá khan hiếm nên nhiề người không mua được, ở chợ đen bán với giá hơn 50 000 tệ.

Nếu không vì nó thuận tiện cho việc làm ăn buôn bán, để đề phòng việc bỏ lỡ một số thông tin quan trọng thì sẽ chẳng ai bỏ nhiều tiền như vậy chỉ để mua cái này. Nguyễn Trường Sinh đi đến phía nam và giành được một chiếc máy như vậy, tất nhiên đó là thứ hiếm lạ và quý giá nhất mà mọi người thường thấy.

Vậy nên mỗi người trong nhà đều muốn sờ qua một lần.

Sau khi lau sạch, Nguyễn Trường Sinh còn đưa cho Tiền Xuyến bỏ vào trong túi rồi tiếp tục ăn cơm tất niên. Mọi người trong nhà ngồi ăn cơm cùng nhau. Ăn cơm tất niên xong, các thành viên ngồi xem Hội Xuân.

Một lúc thì đếm ngược đến con số 0. Nguyễn Đại Bảo và Nguyễn Nguyệt đứng trước TV và đếm ngược với người dẫn chương trình.

Sau khi đếm ngược xong, hai đứa trẻ bổ nhào đến trước mặt của Nguyễn Chí Cao và Lưu Hạnh Hoa rồi hét to: “Chúc mừng năm mới, ông bà nội! Chúc ông bà năm mới phát tài!”

“Chúc mừng năm mới, ông bà nội! Chúc ông bà năm mới phát tài!”

DTV

Chúc Tết xong, Nguyễn Chí Cao và Lưu Hạnh Hoa cũng cho mỗi người một phòng bao lì xì lớn màu đỏ.

Những người đồng trang lứa với Nguyễn Thúy Chi thì không có, họ chỉ phát cho các cháu.

Sau khi nhận được bao lì xì, cả nhà lại cùng nhau đi đốt pháo.

Bạn cần đăng nhập để bình luận