[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp

Chương 311

Cô cũng không ém nhẹm toàn bộ đi nữa, nói thẳng với Nguyễn Thúy Chi: “Cô ba, hồi còn trong thành phố em đã nghe được chút tin phong thanh, bảo là có thể mấy năm nữa nhà nước sẽ thả lỏng trong kinh tế tư hữu và quẩn lý lưu động nhân khẩu, cũng chính là sẽ cho phép một số người được sinh lợi cá nhân, cũng cho phép mọi người vào thành phố tìm việc làm. Trong núi này không làm được chuyện lớn gì cả, nếu mấy năm nữa nhà nước cho phép mọi người vào thành phố tìm việc, thậm chí là kinh doanh, cô ba, cô có muốn vào thành phố không?”

Nguyễn Thúy Chi nghe xong lời này thì sửng sốt hồi lâu. Trong phút chốc, cô ấy không tài nào tiêu hóa được.

DTV

Ngay cả trấn trên cô ấy cũng chưa từng nghĩ mình có thể... Vào thành phố? Thành phố nào cơ?

Phải một lúc sau, cô ấy mới hơi tiêu hóa được chút, bèn hỏi Nguyễn Khê: “Đi vào thành phố nào? Chỗ của cha em à?”

Nguyễn Khê nhìn cô ấy, nói thẳng: “Không phải, cô theo cháu đến thủ đô.”

Nguyễn Thúy Chi bị kinh hãi, trừng mắt nhìn Nguyễn Khê: “Đến thủ đô? Cô á?”

Nguyễn Khê nhìn cô cười: “Chính là cô đó. Trước đó cháu đã học đã có thăm dò, đợi cháu sắp xếp bên mình xong rồi, đến lúc đó cô và dượng cùng đến. Cô nghe cháu, mấy năm tới hãy tìm học sinh, nhất định phải hướng dẫn, dạy dỗ cho thật tốt!”

Nguyễn Thúy Chi vẫn cảm thấy mình như đang mơ: “Có thể... được à?”

Nguyễn Khê bình tĩnh lạ thường: “Cô không tin cháu sao?”

Nguyễn Thúy Chi vội đáp: “Không phải cháu không tin cô, chẳng qua cháu chỉ cảm thấy... Quá khó tưởng tượng ra được!”

Nguyễn Khê đưa tay qua nắm lấy tay cô ấy, nhìn vào ánh mắt cô: “Dù sao cô cũng phải nghe cháu! Mấy năm nữa cô hãy nhận học trò, để bọn họ học thành nghề, tự lập được tiệm may, vậy đợi cô đi rồi trên núi này cũng sẽ không thiếu người may quần áo. Trong khi đó cô cũng luyện tập khả năng dạy học nhiều hơn, biết thế nào là dạy học, để họ có thể học được nhanh, tốt hơn. Đến lúc đó chúng ta cùng gầy dựng sự nghiệp tại thủ đô, sau này nếu phát triển tốt, chúng ta sẽ đón ông nội, bà nội, chú thím năm đến, tiếp tục làm nên nghiệp lớn.

Nghe xong lời cô nói, tim Nguyễn Thúy Chi bị làm cho nhảy ‘thình thịch, thình thịch’ cực kỳ lợi hại.

Đến thủ đô? Làm nên nghiệp lớn?

Trời ạ, có nằm mơ cô ấy cũng không dám nói chuyện như thế.

Nếu không phải lời này được phát ra từ miệng Nguyễn Khê, hẳn là cô ấy đã mắng người ta bị điên từ lâu rồi.

Cô ấy nhìn vào mắt Nguyễn Khê, nuốt một ngụm lớn nước bọt, rồi lại nuốt thêm một ngụm khác.

Sau đó, cô ấy hít một hơi thật sâu, gật đầu nói với Nguyễn Khê: “Được, vậy mấy năm tiếp cô sẽ dạy mấy người học trò!”

Nguyễn Khê biết cô ấy đang căng thẳng lắm, không kìm được mà bật cười: “Cô đừng để lời to tát đó của cháu hù dọa, cô cứ coi như cháu khoác lác đi, cũng đừng nói với người khác, tránh để gây phiền phức. Trái lại cô cứ dạy học trò đi, còn lại thì giao cho cháu, đừng suy nghĩ quá nhiều.”

Lại thêm một lúc sâu nữa, tim Nguyễn Thúy Chi mới đập thư thả hơn chút: “Được, cô nghe theo cháu hết!”

Nguyễn Khê mím môi rồi lại cười, bỗng nói một câu không liên quan: “Cô cũng có thể nhân dịp mấy năm tiếp mà sinh một đứa bé!”

Nghe cô nói vậy, Nguyễn Thúy Chi cũng mím môi lại, mím chặt khóe môi mà lại không kìm được để tràn nụ cười ra.

Chẳng mấy chốc Nguyễn Khê đã rõ ràng, buông tay ra chuyển sang áp lên bụng cô ấy: “Không phải là...”

Nguyễn Thúy Chi gật đầu với cô, đè nhỏ giọng nói: “Vẫn chưa đầy ba tháng, cô vẫn chưa nói với ông nội, bà nội trong nhà đó. Nhưng mà bọn cô cũng nghĩ xong tên rồi, dù là con trai hay con gái, đều theo họ của cô, gọi là Nguyễn Nhạc.”

Nguyễn Khê cười, vươn tay chọc mấy cái lên bụng Nguyễn Thúy Chi, tuy cách cái áo bông nên không cảm chọc được gì cả.

Chọc xong, cô nhìn Nguyễn Thúy Chi bảo: “Đến lúc đó một nhà ba người đều qua hết đi.”

Nguyễn Thúy Chi nhìn bụng của mình, lại ngẩng đầu nhìn Nguyễn Khê.

Nếu như lời Nguyễn Khê là thật, đến lúc đó nếu thật sự có thể để ba người nhà họ đều đến nơi, vậy tất nhiên là cô ấy cầu còn không được.

Bây giờ kỳ thi đại học đã được khôi phục, học tập trở thành vông việc quan trọng nhất. Nếu họ ở lại trong vùng núi hẻo lánh này, căn bản là con của họ không đến trường được.

Không được đi học sẽ không có tương lai, sẽ ngây người cả đời trong núi như bọn họ vậy.

Cô ấy cười tin tưởng Nguyễn Khê, bèn gật đầu với Nguyễn Khê: “Được!”

Sau khi nói hết những lời này, Nguyễn Thúy Chi giống như hai năm trước, lại móc tiền ra khỏi túi trên người.

Lần này Nguyễn Khê không hề từ chối nữa mà khẽ hít một hơi, nhận lấy.

Ngày hôm sau, ăn xong bữa sáng, Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết cầm hành lý lại tạm biệt để rời nhà một lần nữa.

Sau khi chuyện như ly biệt rồi đoàn tụ này trở nên bình thường, không ai có tâm trạng thương cảm gì nữa, nhưng sự dặn dò gia đình dành cho các cô không hề thay đổi. Họ đều sợ các cô ở bên ngoài không ai chăm sóc, sẽ chịu uất ức.

Bạn cần đăng nhập để bình luận