[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp

Chương 367

Nguyễn Trường Sinh lại hít một hơi dài: “Anh ta tìm người mua quần áo của chúng ta, đặc biệt chọn mấy kiểu bán chạy, lấy quần áo đến phía nam tìm nhà máy gia công lại, sau đó mang về bán.”

Nguyễn Thúy Chi: “Buôn bán như thế mà có thể kiếm được tiền sao?”

DTV

Trừ chi phí vật liệu dệt vải, quản đốc nhà xưởng vừa lo tiền thiết bị, tiền công nhân còn phải thêm tiền lời, anh ta phải chi cho công nhân nhà máy không ít chi phí gia công. Chuyển về bán giá rẻ, tính đi tính lại một bộ quần áo bán cũng không lời được bao nhiêu tiền.

Nếu không phải vải dệt quần áo kém, may vá sơ sài, nói không chừng còn giống như cho không.

Nguyễn Trường Sinh nói: “Tóm lại anh ta so với trước đây đã khá hơn rất nhiều.”

Nguyễn Khê vẫn không nói chuyện, Tiền Xuyến nhìn về phía cô hỏi: “Có cách nào không?”

Tính ra anh ra kiếm cũng không được nhiều nhưng khiến cho người ta cảm thấy chán ghét, chỉ nhìn mặt đã muốn đ.ấ.m c.h.ế.t anh ta.

Nguyễn Khê lắc đầu: “Tạm thời không có cách nào cả.”

Trước mắt không có cách nào đăng ký nhãn hiệu, mọi người hoàn toàn không có khái niệm vi phạm bản quyền, sẽ không có ai quản lý vấn đề này. Ngay cả trong xã hội hiện đại, việc bảo vệ quyền lợi trong phương diện này cũng là điều gây khó khăn lâu này, việc kiện người mô phỏng theo kiểu dáng mà không đụng đến nhãn hiệu là điều không hề dễ dàng. Có mưu mô một chút thì hơi thay đổi vài chi tiết, ví dụ như sửa váy dài thành váy ngắn, vậy thì càng không có cách nào tố cáo được.

Thương hiệu lớn thế nào, chỉ cần xuất hiện tiếng váng, chắc chắn sẽ bị người ta sao chép.

Sao chép và vi phạm bản quyền là điều khó chống lại nhất.

Tiền Xuyến hít một hơi thật sâu: “Đánh c.h.ế.t anh ta.”

Nguyễn Khê nhìn về phía cô nói: “Không nên nóng nảy, tạm thời cũng đừng để ý đến anh ta, trước mắt cứ để anh ta bắt chước, dù sao cũng không bắt chước được cái gì tốt, khách hàng có yêu cầu chất lượng thì cũng sẽ không mua quần áo của anh ta mặc. Chờ xem, nếu anh ta tiếp tục kiêu ngạo không kiềm chế bản thân, lá gan càng ngày làng lớn, chúng ta sẽ có cơ hội trừng trị.”

Nguyễn Trường Sinh lại uống một ngụm lớn nước, đặt ly nước xuống: “Hiện tại phải đánh c.h.ế.t anh ta.”

Nguyễn Khê nhìn về phía anh ấy nói: “Chỉ nói ngoài miệng thôi, mà không thể ra tay.”

Đánh một trận cho bỏ là được rồi, không thể cứ đánh liên tục.

Dù sao bạo lực cũng không giải quyết được vấn đề cơ bản, nói không chừng càng khiến mâu thuẫn còn trở nên gây gắt hết hơn càng gây ra nhiều rắc rối hơn. Hiện tại đánh nhau không sao, hai năm nữa đến giai đoạn trấn áp, bị bắt vào đồn cảnh sát cũng không dễ dàng như bây giờ.

Ồn ào một trận, ở đồn cảnh sát bị đồng chí công an giáo huấn một hồi, Nguyễn Trường Sinh và Tiền Xuyến cũng không còn tâm trí mở quầy. Cơm nước xong bọn họ không đi ra đường nữa, kéo hàng hóa về nhà cùng Nguyễn Thúy Chi.

Ở nhà nghỉ ngơi nửa ngày, điều chỉnh lại tâm trạng và cảm xúc một chút.

Sáng sớm ngày hôm sau đã tràn đầy sức sống trở lại, ánh trăng và ngôi sao trên đỉnh đầu cùng bọn họ tiếp tục đến thành phố mở tiệm.

Trên đường mở tiệm, Nguyễn Trường Sinh và Tiền Xuyến vừa mới mở cửa, quần áo còn chưa kịp treo, chợt nghe thấy trên phố đối diện truyền một tiếng huýt sáo. Hai người cùng nhau nhìn lại, chỉ thấy người đàn ông mặc áo cánh dơi Tôn Vĩ đang đứng ở quầy hàng đối diện.

Trước đây mở quầy còn tránh né bọn họ, nhưng sau chuyến đến đồn cảnh sát ngày hôm qua, bây giờ anh ta đã trở nên kiêu ngạo. Tiếp tục bán quần áo giống bọn họ, còn trực tiếp bày tiệm đối diện bọn họ, cố tình huýt sáo khiêu khích.

Trong nháy mắt m.á.u nóng của Nguyễn Trường Sinh đã dồn lên não, nắm c.h.ặ.t t.a.y thành nắm đấm.

Tất nhiên giận thì giận nhưng anh vẫn có lý trí. Nếu anh ấy lại ra tay đánh Tôn Vĩ thì chuyện làm ăn không cần nghĩ đến nữa. Không đáng vì loại người này mà làm hỏng đi mục đích kinh doanh của bản thân.

Tiền Xuyến nhẹ nhàng hít một hơi bình tĩnh lại, lớn tiếng nói: “Đừng để ý đến anh ta.”

Nguyễn Trường Sinh tất nhiên không để ý đến anh ta, xoay người tiếp tục treo quần áo. Treo quần áo xong ngồi xuống bên cạnh quầy hàng nghỉ ngơi một lát, đợi đến khi dòng người trên đường bắt đầu đông lên thì lại bắt đầu ngày này bận rộn.

Tôn Vĩ ngày ngày đều khiêu khích bọn họ, mỗi lần bán được một bộ quần áo sẽ hướng về phía bên này huýt sáo.

Lúc giữa trưa ít người, anh ta còn đeo một cái kính nghêu ngao nói với Nguyễn Trường Sinh: “Nói này người anh em, quần áo lại không phải của các anh, anh tức giận như vậy làm gì? Các anh có thể bán nhưng tôi không thể sao? Sao chỉ mình các anh có thể kiếm tiềm?”

Nguyễn Trường Sinh xì với anh ta một cái: “kiếm cái cây búa, cũng uống được canh.”

Tôn Vĩ tháo cặp kính xuống: “Đừng có chọc giận tôi, ngày nào đó tôi sẽ kiếm tiền nhiều hơn các anh.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận