[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp

Chương 315

Nguyễn Khê đi vòng qua bên trái xe đạp, nắm lấy tay cầm dắt ra đường. Cô ngồi lên xe, đạp tới đạp lui trên con hẻm trước tiệm sửa xe mấy vòng, cô có thể cảm nhận được xe này quả thực rất không tệ, đẹp nhẹ lại còn mượt.

Đạp xong cô dắt xe vào lại cửa hàng sửa xe, nhìn chàng trai hỏi: “Có thể rẻ hơn một chút được không?”.

Chàng trai nói: “Chiếc xe này sao? Tôi tùy tiện dắt đi cũng có thể bán nó với giá một trăm rồi, là do tôi thấy cô còn trẻ lại thực sự rất cần một chiếc xe, mới để cho cô tám mươi, căn bản là không có lấy chi phí tiền công của cô.”

Nguyễn Khê nhìn chiếc xe rồi lại nhìn chàng trai, cô vẫn cảm thấy tám mươi là quá đắt.

Nhưng cô cũng không thể tìm được một chiếc xe rẻ hơn và tốt hơn thế này, thế là cô thở phào gật đầu: “Được rồi.”

Chàng trai đứng trước mặt cô nhìn cô lấy tiền ra, sau khi nhận tiền từ cô và đếm lại, anh ấy bỗng nói một câu: “Như vậy đi, cô chờ một chút, tôi cho cô một cái vòng khóa thép.”

Nguyễn Khê đợi ở bên ngoài một lúc thì thấy chàng trai cầm lấy cái vòng khóa thép từ trong cửa hàng đi ra.

Cô nhận lấy cái vòng khóa thép từ chàng trai, cười nói: “Cảm ơn anh”.

Chàng trai nhìn cô rồi lại hỏi: “Cô học trường nào thế?”

Nguyễn Khê nở nụ cười: “Bắc Đại.”

Nghe xong vẻ mặt của chàng trai nghiêm lại: “Ây da, thật là kinh ngạc, là nhân tài trụ cột của quốc gia đây mà.”

Nguyễn Khê không nói nhiều với anh ấy, cô khoá vòng khoá thép vào xe rồi đạp xe rời đi.

Đương nhiên cô cũng không quay lại trường học, mà là đạp xe đi vòng quanh thành Tứ Cửu một lượt.

Ngày hôm nay đi chưa hết, chủ nhật tuần sau cô lại tiếp tục đi khắp hang cùng ngõ hẹp.

Thật tình cờ cô lại gặp lại chàng trai sửa xe đạp kia ở trong một con hẻm nhỏ, chàng trai nhận ra cô, cũng nhận ra cả chiếc xe đạp do mình lắp ráp, anh ấy chặn cô lại hỏi: “Cô rốt cuộc là sinh viên trường Bắc Đại hay là ở hẻm Xuyến Tử thế?”.

Nguyễn Khê đáp lại anh ấy: “Sinh viên trường Bắc Đại thì không thể ở hẻm Xuyến Tử sao?”

Chàng trai: “Được rồi, tôi là người sửa xe ở hẻm Xuyến Tử!”

Thời gian rảnh rỗi sau khi học xong của năm nhất đại học này, ngoại trừ vùi đầu vẽ bản thảo thiết kế quần áo, thiết kế một số bộ quần áo phù hợp với thẩm mỹ của thời đại này, rồi làm mẫu ra giấy ra, thời gian còn lại Nguyễn Khê đều đạp xe ở bên ngoài.

Đi dạo hết thành Tứ Cửu cô lại ra vùng ngoại ô, mục đích ra ngoại ô chủ yếu là xem nơi đó có những nhà máy gì. Đương nhiên là cô muốn tìm những nhà máy có liên quan đến may quần áo, chẳng hạn như xưởng dệt vải, xưởng làm khuy áo và dây cao su này.

Sau khi tìm hiểu hết tất cả các nhà máy ở ngoại ô, khoảng cách mà một chiếc xe đạp có thể đến được cũng có hạn, vì vậy cô lại mua vé ngồi tàu hoả để đi đến các địa điểm xung quanh một chút, chủ yếu là dọc theo tuyến đường sắt xem xem có còn có nhà máy nào liên quan nữa hay không.

Tất nhiên một năm này cô chỉ xem, rồi tán gẫu với các ông chú gác cổng chứ cũng không có bất kỳ hành động gì cả.

Ánh nắng mặt trời xuyên thủng qua lớp sương mù, một năm nhanh chóng trôi qua.

Năm 1979.

Mùa xuân tháng ba, băng ở các sông băng tan ra.

Năm nay, một tiếng sét đánh vào tiết Kinh Trập ( bắt đầu từ mùng năm, mùng sáu tháng ba), đánh thức thị trường kinh tế đã ngủ say suốt mười hai năm.

Dưới rạp che mưa trước cửa hàng sửa xe, một chàng trai mặc bộ đồng phục màu xanh da trời đang cắn cành cây nhìn mưa phùn ẩm ướt bên ngoài, tiếng mưa rơi lách tách. Trên mái rạp đọng lại những giọt nước, những giọt nước lớn đó rơi trên mặt đất, bị đập vỡ thành từng mảnh và b.ắ.n nước ra tung tóe.

DTV

Ngay khi anh ấy đang ngẩn ngơ, chợt nhìn thấy một cô gái mặc áo khoác trắng dày cộp thu ô đi vào dưới rạp.

Vừa nhìn thoáng qua anh ấy đã nhận ra, đây không phải là cô sinh viên Bắc Đại xinh đẹp năm ngoái tới mua xe cũ, sau đó lại gặp nhau mấy lần trong hẻm nhỏ đấy sao? Sau đó anh ấy cũng không gặp lại cô trong hẻm nhỏ nữa, đã chưa gặp lại cô một khoảng thời gian dài rồi.

Nguyễn Khê cũng không khách sáo, cô đặt ô sang một bên, hỏi thẳng anh ấy: “Sao anh lại không ở đây suốt thế?”

Chàng trai nhổ cành cây khô trong miệng ra, không trả lời câu hỏi mà chỉ nhìn cô hỏi: “Sao thế? Xe đạp bị hỏng à?”

Nguyễn Khê đi đến trước mặt anh ấy: “Xe của tôi không hỏng, nhưng tôi muốn nhờ anh giúp chút chuyện.”

Chàng trai duỗi tay lấy cái ghế gấp nhỏ, căng ra đặt ở trước mặt: “Ngồi xuống từ từ nói chuyện.”

Nguyễn Khê ngồi xuống trước mặt anh ấy, nhìn anh ấy hỏi: “Anh hẳn là biết rất rõ thành Tứ Cửu nhỉ?”

Chàng trai gật đầu: “Ừm, từ nhỏ tôi đã sống ở hẻm Xuyến Tử. Tôi lớn lên ở đây, khắp thành Tứ Cửu, cổng trước Chính Dương Môn, cổng đơn phía Đông, cổng đơn phía Tây, phố Vương Phủ Tỉnh, không có chỗ nào là tôi không biết.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận