[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp

Chương 356

Nguyễn Thúy Chi: “Tiểu Khê của chúng ta đúng là có bản lĩnh, có cả khách quen ở Bắc Kinh rồi.”

Đồ trên xe ba bánh đã có Nhạc Hạo Phong chuyển xuống, Nguyễn Khê đi vào bếp rót nước uống, uống hai ngụm cảm thấy cổ họng bớt khô rồi cô lại hỏi: “Chú năm thím năm vẫn chưa về sao?”

Nguyễn Thúy Chi bế Nguyễn Nguyệt ngồi xuống bên cạnh bàn: “Vẫn chưa, Tiểu Khiết cũng đi cùng bọn họ rồi. Nói rằng bọn họ lần đầu tiền ra ngoài chưa quen sinh hoạt ở đây nên sợ bọn họ lạc đường.”

Nguyễn Khê không nhịn được cười: “Tiểu Khiết vậy mà bây giờ cũng có bản lĩnh rồi.”

Khi ở nông thôn cô ấy chưa từng dẫn người khác ra ngoài làm việc nhưng bây giờ cô ấy đã dám làm.

Nguyễn Thúy Chi cũng cười: “Không phải sao? Con nhỏ này thay đổi nhiều quá, đặc biệt là trong hai năm qua, thực sự rất khác so với trước kia. Cho nên được đi học đọc sách thực sự rất tốt, hiểu biết cũng nhiều hơn nên đương nhiên bản lĩnh cũng phải lớn. Cả đời ngây ngốc ở trong núi không ra ngoài, ngày nào cũng chỉ cho gà cho heo ăn rồi lại trồng trọt, thực sự không biết gì cả.”

Nguyễn Khê đưa tay xoa đầu Đại Bảo đứng trước mặt cô: “Sau này đến trường phải học thật giỏi, biết chưa?”

Đại Bảo dùng sức gật đầu: “Chị họ, em biết rồi, tri thức có thể thay đổi vận mệnh!”

Trong khi nói chuyện, Nhạc Hạo Phong lại vào bếp nấu cơm, đúng lúc Nguyễn Khiết, Nguyễn Trường Sinh và Tiền Xuyến quay về.

Về nhà mọi người tập trung vào bếp, chủ yếu là vì Nguyễn Trường Sinh, Tiền Xuyến và Nguyễn Khiết kể chuyện bọn họ chạy việc ở bên ngoài ngày hôm nay. Thực ra thì cũng không có chuyện gì, chỉ là đã quen với hoàn cảnh xung quanh.

Trò chuyện cơm nước xong xuôi, cũng đã gần hết một ngày.

Sau khi ăn xong Nguyễn Khê không tiếp tục bận bịu nữa, đã sớm rửa mặt xong để lên giường nghỉ ngơi, sáng sớm hôm sau mới đi cắt vải để may quần áo. Khi làm Nguyễn Thúy Chi cũng ở bên cạnh giúp đỡ cô, tiện thể phụ một tay.

Thấy Nguyễn Khê ngồi đạp máy may cô ấy ở bên cạnh nhìn hỏi: “Đây là kiểu vẽ mới của cháu à?”

Nguyễn Khê may quần áo không ngẩng đầu lên, cười nói: “Đúng ạ, năm ngoái cháu học vẽ rất nhiều kiểu dáng ở trường, trong đó có không ít bản đã được in thành mẫu ra giấy. Chờ đến khi cô có công nhân đến đào tạo, cháu sẽ làm quần áo cho mọi người nhìn, sau đó có thể lập tức làm một lượng quần áo lớn được rồi. Vải được cắt theo hình dáng quần áo sắp may nên bắt tay vào làm sẽ rất nhanh.”

Tất cả đều là những việc không cần phải động não, chỉ cần đạp máy may, may theo mảnh vải là được. Khi có nhiều người hơn có thể thay đổi việc phân công, may các mảnh vải bị cắt, làm túi áo khuy áo, toàn bổ có thể phân chia cẩn thận.

DTV

Nguyễn Thúy Chi cảm thán nói: “Bộ não của người với người đúng là có thể kém cỏi hơn rất nhiều.”

Cô ấy và Nguyễn Khê học may quần áo, học xong cũng chỉ có thể may vài kiểu dáng đơn giản, cắt đi cắt lại may tới may lui cũng chỉ có như vậy. Nghĩ ra những kiểu dáng mới không giống nhau còn có thể thực sự cắt vải làm thành quần áo lại không phải là chuyện gì quá lợi hại trong mắt của cô.

Nói quá lên một chút thì chuyện này thực sự thần kỳ.

Có Nguyễn Thúy Chi ở bên cạnh giúp đỡ, ba bộ quần áo kia làm xong rất nhanh. Sau khi làm xong Nguyễn Khê cầm vào thành phố đưa cho bà cụ Châu, nhận tiền công rồi lại cầm phiếu vải đi tới tiệm vải để chọn vải về bắt đầu may quần áo làm mẫu.

Cô để Nguyễn Thúy Chi ở bên cạnh quan sát dáng vẻ khi may quần áo mẫu của cô, chủ yếu là muốn để Nguyễn Thúy Chi biết cách làm như thế nào. Đương nhiên cô sẽ không dạy thiết kế và in bản mẫu, mà cô chỉ dạy cách xử lý những chi tiết nhỏ như thế nào, mọi thứ đều được dạy vô cũng tỉ mỉ.

Nguyễn Khê bảo Nguyễn Trường Sinh buộc một sợi dây thừng ở phòng chính, quần áo được làm tốt sẽ được treo lên trên.

Những miếng vải còn lại sau khi may quần áo còn lại sẽ được cô thu dọn thật tốt vì đến lúc đó Nhạc Hạo Phong cần phải cầm những miếng vải này đi đến nhà máy để nhập hàng, sau khi bắt tay vào làm chuyện làm ăn sẽ thoải mái hơn một chút, có thể hợp tác lâu dài với xưởng dệt là được.

Vì bọn họ là người mới nhập hàng nên có thể yêu cầu xưởng dệt sản xuất bất kỳ loại vải nào cũng được.

Ngày nghỉ đông cuối cùng, Nguyễn Khê được Tạ Đông Dương giúp đỡ mua được sáu cái máy may, Nhạc Hạo Phong và Nguyễn Trường Sinh dùng xe ba bánh chuyển từ trong thành phố về nông thôn, đặt ở phòng chính.

Ngoài máy may, Nguyễn Khê còn mua ở cửa hàng của Tạ Đông Dương hai chiếc xe đạp cũ. Xe đạp đó để lại ở nông thôn để Nguyễn Thúy Chi và Nguyễn Trường Sinh có thể đi ra ngoài, dù đi đâu cũng thuận tiện hơn.

Mấy ngày qua Nguyễn Trường Sinh và Tiền Xuyến cũng đã quen cảnh vật xung quanh nơi này, mọi thứ đều vô cùng nhanh nhẹn, nhanh chóng kéo được khoảng chừng hai mươi cô gái ở trong thôn tuổi tác ngang nhau tới.

Bạn cần đăng nhập để bình luận